Tiền làm chúng ta yêu nhau hơn?
10h đêm. Quán cà phê bắt đầu vắng khách. Cho dù không phải là ngày lễ hay một ngày đặc biệt nào, theo thói quen Đ vẫn nhấc điện thoại lên gọi cho T., lặng lẽ nói: “Ngày mai hai đứa không còn bên nhau lối đi về, ngày mai hai đứa sẽ không còn bên nhau nữa…”.
Tiếng chuông điện thoại thân quen cất lên từ đâu đó. Đ giật mình lần theo...Ở một góc vườn, nơi có chiếc chuông gió khẽ rung rinh, mùi hoa tường vi thơm ngát, Đ bàng hoàng khi nhìn thấy T đang tay trong tay với một người đàn ông. Ôi! 24/12, ngày lễ giáng sinh, cũng là ngày kỷ niệm bốn năm yêu nhau của hai đứa mà Đ thì cô đơn làm việc ở quán cà phê còn T thì ngọt ngào yêu đương bên người đàn ông khác. Chưa bao giờ tim Đ đau đến thế.
Đ là con của một gia đình có bốn chị em, là con của một người mẹ góa chồng, đã sáu mươi tuổi mà vẫn phải làm phụ hồ để nuôi con ăn học. Đ có một tình yêu đẹp với T từ khi còn học phổ thông, và vì nhà nghèo nên Đ nuôi dưỡng nó bằng cả trái tim và những món quà do chính tay mình làm ra. Một chiếc khung ảnh ngộ nghĩnh, một ngôi nhà nhỏ xếp bằng tăm, một lọ hoa giấy… Đ miệt mài làm hết tâm sức và T cũng nhận nó bằng cả trái tim.
Năm 2010, hai đứa vui sướng dắt tay nhau bước vào cánh cổng trường đại học. Đ học xây dựng, còn T là sinh viên của trường đại học Nông- Lâm. Đ vẫn là một chàng trai nghèo, chăm chỉ và chịu khó nhưng T thì đã bắt đầu đổi khác. T biết cách ăn mặc, biết trang điểm, biết làm mình đẹp hơn và nổi bật hơn trước đám đông. T cũng học được cách theo bạn bè vào quán cà phê, quán bar, vũ trường để chơi và nhảy. Và phải chăng khi T nhận ra “giá trị sắc đẹp” của mình thì cũng là lúc Đ sực tỉnh quả thực mình rất “nghèo”.
Đ sợ mất T, sợ mất tình yêu. Đ lao đầu vào làm thêm kiếm tiền. Đ không thể nuôi dưỡng tình yêu của mình bằng những món quà ngộ nghĩnh như trước nữa. Đ phải thể hiện tình cảm bằng những món quà giá trị hơn. Và cứ như vậy, Đ chỉ nghĩ đến đồng tiền và tình yêu chứ không bao giờ biết người mẹ 60 tuổi của mình đang phụ hồ cho người ta để có tiền nuôi con ăn học. Thế nhưng, lòng tham của con người là vô đáy và cuối cùng Đ vẫn phải nhận lời chia tay.
Đêm noel, Đ ngồi khóc, chờ tiếng cửa phòng trọ rung lên, và T sẽ đến nói lời xin lỗi. Đ không cần gì nhiều, chỉ cần một lời xin lỗi thôi là Đ sẽ quên đi tất cả những gì mình đã nhìn thấy và sẵn sàng tha thứ cho T. Có lẽ, Đ đã yêu T quá nhiều.
Một thời gian dài Đ suy sụp. Chẳng có một lời xin lỗi nào vào đêm hôm đó, chỉ có nước mắt của một chàng sinh viên nghèo bị người yêu phản bội. Đ quyết định nói lời chia tay, không phải vì đã hết yêu T, cũng không phải vì một lần bắt gặp T đi với người đàn ông khác, mà vì Đ hiểu 2 đứa không còn dành tình cảm cho nhau nữa. T mỉm cười đồng ý.
Ngày xưa, khi Đ nói lời yêu, T cũng mỉm cười như vậy, nhưng trong tà áo dài trắng, nụ cười ấy tinh khiết, thánh thiện và bình dị hơn. Còn hôm nay, khi lời chia tay vừa tuột khỏi bờ môi, Đ cũng nhận được một nụ cười, nhưng đó là nụ cười của một người con gái đã bắt đầu nhận ra giá trị của đồng tiền và sắc đẹp.
Đ vẫn đi làm thêm, đủ việc từ nhân viên phục vụ, nhân viên bảo vệ cho đến nhân viên trông giữ xe. Đ kiếm tiền để học, để giúp đỡ mẹ, để giọt mồ hôi kia rơi ít hơn trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của người phụ nữ góa chồng. Và Đ cũng biết rằng mình đã sai, sai khi nghĩ rằng tình yêu phải được nuôi dưỡng bằng những món quà giá trị.
T ạ! Đồng tiền có thể làm cho mình đẹp hơn, sung sướng hơn, nhưng đồng tiền không thể làm cho mình yêu nhau hơn.