“Đã mất trinh lại còn không biết điều”
Đêm tân hôn, hì hục mãi vẫn không thấy “dấu hiệu trong trắng” của vợ, Mạnh đã cảm thấy máu nóng bốc lên mặt. Anh nghĩ, công sức theo đuổi, tán tỉnh của mình giờ đã đổ xuống sông, xuống biển vì lấy về mới biết vợ đã đem “vàng” đi “dâng” cho thằng khác. Na sợ hãi khi thấy chồng mặt mày bặm trợn, bỏ dở cả cuộc “yêu” để trả hỏi: “Thằng đó là thằng nào?”.
Mặc cho vợ thanh minh, Mạnh vẫn không thể nào tin được việc Na mất trinh hòan toàn là do tai nạn. Anh trả treo: “Cái ngữ da trắng, chân dài như cô mà mấy thằng kia nó tha cho thì tôi chui đầu xuống đất”. Đêm tân hôn của Na trở thành cuộc xét hỏi không có hồi kết. Và kể từ hôm đó, hễ Na làm gì trái ý chồng, Mạnh lại mắng cô sa sả vào mặt bằng cái câu mà đến chết cô cũng không thể nào cảm thấy hết xấu hổ.
Mạnh không đồng ý cho Na đi về khuya, dù là bất cứ lý do gì. Bố mẹ Na thấy con gái cưới được người chồng có tất cả thì mừng lắm, dù gì thì các cụ cũng chỉ có mỗi mình Na là con gái, Na yên ấm thì bố mẹ vui. Nghĩ thế nên dù hôm đầu tiên bước về nhà chồng đã không ra gì, Na cũng cố nín nhịn. Sự thật, Na chưa hề “trao cái ngàn vàng” ấy cho một anh chàng nào cả, nhưng không hiểu tại sao cô lại không có “dấu vết” gì. Còn Mạnh, sau hôm thấy vợ mình không còn trinh trắng, anh như con hổ bị thương, lúc nào cũng sẵn sàng gào thét cho hả giận.
Bất cứ việc gì vợ làm, anh cũng để ý, xét nét từng li từng tí. Vợ nấu canh hơi mặn, anh chửi ngay: “Đã hư hỏng lại còn không có tí gì gọi là đảm đang”. Và cái câu muôn thuở anh hay mắng vợ nhất là: “Đã mất trinh lại còn không biết điều”.
Những lần bị chồng chửi, Na tức phát khóc nhưng chẳng biết phải làm gì. Chẳng lẽ bây giờ để chuyện lộ ra ngoài rồi mang lấy tiếng xấu? Hơn nữa, “tình ngay lý gian”, chính mắt Na cũng thấy mình không có “dấu hiệu trinh trắng”. Ly dị bây giờ sẽ khiến bố mẹ cô xấu hổ mà chết mất. Hàng trăm lý do phải trái được Na đưa ra để bao biện cho sự chịu đựng của mình. Cứ thế, cô đã cam chịu được 3 tháng.
Tuy nhiên, sự căm giận của Mạnh càng ngày càng tăng. Nhất là khi bạn bè anh ai cũng hãnh diện vì được lấy “gái trinh”. Mỗi lần ngồi nói chuyện với bạn xong, về nhà nhìn thấy vợ, Mạnh chỉ muốn nổi cơn tam bành, đánh vợ mấy cái cho hả giận. Bao nhiêu mơ ước, dự định của anh về cuộc sống hạnh phúc với Na giờ đã tan thành mây khói theo cái “dấu hiệu” ấy. Nhiều lần anh cũng muốn bỏ qua cho vợ, nhưng cứ nghĩ đến cảnh một thằng đàn ông khác đã ăn ngủ với vợ mình là Mạnh lại nổi điên, không kiềm chế được.
Nhưng với Na, những lời thóa mạ của chồng vẫn không đáng sợ bằng những gì anh ta làm với cô trong phòng ngủ. Hễ lúc nào muốn “yêu” vợ, Mạnh cũng tra hỏi Na bằng những câu kiểu như: “Trước đây nó có làm như thế này với cô không?”, “Nó có khiến cô hạnh phúc như tôi không”… Nghe xong những câu tra khảo của chồng, mọi ham muốn của Na đều bay biến hết. Lúc ấy, cô chỉ muốn ly dị để giải thóat ngay lập tức.
Hôm rồi mẹ chồng cô lên chơi. Sau nhiều ngày đi thăm thú thành phố, mẹ chồng có nhã ý mượn của vợ chồng cô một số tiền lớn để cất nhà cho chú út. Na nghe vậy mới bàn tính với chồng: “Hay là mình cho mẹ mượn phân nửa thôi anh. Vì em cũng muốn để dành một ít để sau này sinh con”. Mới nói chưa hết câu, chồng Na đã to tiếng: “Cô kẹt xỉ nó vừa thôi chứ. Đã mất trinh lại còn không biết điều”.
Câu nói của chồng Na to đến nỗi, bà mẹ chồng ngồi ở phòng ngoài giật mình đánh thót, chạy thẳng vào phòng hỏi: “Có thật không?”. Bữa cơm tối hôm đó, bà nhìn Na với ánh mắt khinh bỉ ra mặt. Na nói gì bà cũng không trả lời, lại còn “răn”: “Cái ngữ hư hỏng như cô thì phải mang đến nhà mà trả lại”.
Mạnh nằng nặc không nghe lời bàn của vợ, đem hết số tiền tiết kiệm đưa cho mẹ rồi cứ liên tục mắng vợ sa sả. Còn Na, đến lúc này cô mới can đảm tự hỏi chính mình: “Sống và chịu đựng một người đàn ông ích kỷ như thế này liệu có đáng?”.