nh.”
“Vẫn thoe cách cũ, nửa đêm đem đi vứt!”
“Theo cách cũ,” ba chứ này thật khó nghe nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Khương Phượng “Chắc chắn chẳng có ai có thể nhận ra hình thù chiếc xe nữa đâu mà sợ.”
Vương Nhuệ “Cứ dọn sạch được đi đã, mà dọn chưa xong là có vấn đề thật”. Dưới gầm giường có mấy cái thùng cát tông định lấy ra để đổ hg mảnh vụn vào đó, dọn một lúc chúng tôi thấy cái tủ này như cái tủ không đáy. Đã múc đi bao nhiêu rồi mà vẫn chưa hết. Bốn cái thùng đã đầy lặc lè. Khương Phượng thấy không bình thường.
Tôi nói “Cái thứ đồ cổ này chứa được bao nhiêu? Hùng hục cả đêm rồi mà chẳng thấy vơi đi tẹo nào? Mà đáng nhẽ phải dọn sạch rồi chứ.”
Vương Nhuệ “Chúng ta xúc tiếp! Tôi muốn xem nó rốt cuộc thì đựng được bao nhiêu!” Cả đám lại cắm mặt vào dọn, càng đào càng thấy nhiều. Chật ních ban công rồi thì đổ ra phòng khách. Bọn họ còn phân ra những mảnh vụn nào của bộ phận nào. Chúng tôi tìm thấy một bức ảnh gia đình. Thường ít người để ảnh trên xe, chắc chủ xe luôn mong muốn cho gia đình hạnh phúc. Cái giá sách này sức chứa thật sự của nó đến đâu? Tôi nhớ về ngày xưa đi xem áo thuật, có mỗi cái thùng bé tí mà pháp sư biến ra cơ man nào là đồ làm người xem vô cùng thán phục. Nhưng đây là thật, không phải là ảo thuật.
Vương Nhuệ “Được rồi, đừng phí sức nữa. Không sai đâu. Cái tủ đã nghiền hết nguyên một cái ô tô. Chúng ta đợi đến nửa đêm, thì vừa đồ vừa xúc vậy”.
Nghiền hết cả một cái.
Khương Phượng “Từ trước tới giờ chưa bao giờ nó nuốt cái gì to như vậy”.
Sắc mặt của Hoắc Hà trắng bệch ra, anh ấp úng “Có thể tôi bị quả báo vì đã đốt bức tượng gỗ đó”.
Mọi người trầm ngâm.
Trong đêm khuya, chúng tôi bắt tay vào vứt đống sắt vụn ấy đi, năm người chúng tôi thay nhau làm và thấy lo lắng suốt dọc đường vì sợ bị phát hiện.
Giữa đêm phải đổ một ô tô rác từ tầng tư xuống nhà rác thật vôi vẫn chưa tưởng tượng ra còn việc nào điên khùng hơn. Cuối cùng cũng sạch sẽ, chúng tôi nằm thẳng cẳng hết cả lượt, đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại.
“Trời sáng sẽ bị mọi người phát hiện ra thôi”.
Vương Nhuệ “Quanh đây tự nhiên mọc ra một núi phế liệu đến người điên cũng sẽ tò mò”.
Hoắc Hà “Chủ nhân của chiếc xe này nhìn thấy đống sắt vụn chắc chắn sẽ kêu chúng ta là những kẻ biến thái”.
Khương Phượng thở gài “Trời, sao họ không mất một chiếc Mati mà lại là một chiếc Audi”.
Tôi “Nói khẽ thôi”.
Trần Hồ Huy “Chúng ta chuyển nhà thôi”. Tôi không thể ở lại đây ngày nào nữa, nơi đây toàn ác mộng”.
Mọi người đồng ý “Tôi sẽ lên mạng tìm thông tin”.
“Không cần điều kiện gì cả” Vương Nhuệ “Miễn sao đi khỏi đây càng nhanh càng tốt”.
Tôi tìm ra vài địa chỉ, ngay lập tức cùng Trần Hồ Huy đi xem nhà, hai chúng tôi cả đêm không ngủ, mắt thâm sì.
“Bên cạnh là phòng karaoke ầm ĩ cả đêm hỏi làm sao chúng tôi có thể ngủ được, có thể sống được?” Trần Hồ Huy quát lớn.
“Đã nhắc nhở họ, gặp tổ bảo vệ, gọi 110 cũng không giải quyết được gì.”
“Tháng sau sẽ rất bận bịu, thời gian ăn nghỉ còn không có, cứ thế này chúng tôi chết mất. Chỉ muốn mau thoát khỏi nơi đấy”.
“Một bộ phận người thật vô ý thức!”
Ông chủ nhà mới nghe xong cũng đồng tình “Văn minh xã hội ở đâu ra?”
Rồi chủ nhà mới vồn vã “Phòng đã chuẩn bị xong sẵn, hai cậu đặt cọc, là có thể dọn vào ở ngay, tiền còn lại cuối tháng thanh toán.”
Hai chúng tôi nhận lời rồi gọi điện ngay cho Vương Nhuệ liên hệ với công ty chuyển nhà.
Công ty dọn nhà trả lời thời gian quá gấp không kịp sắp xếp. Nếu muốn dọn ngay chúng tôi phải thêm tiền, sai không lui lại một hai ngày chắc chắn sẽ có xe.
Chúng tôi bắt tay vào việc dọn đồ mất một ngày một đêm. Quá mệt mỏi chúng tôi tranh thủ ngủ một lúc. Cuối cùng cũng có thể vứt lại tất cả mớ rách nát này. Vứt đi những món đồ ám ảnh đấy chúng tôi chẳng tiếc gì cả, miễn sao có cuộc sống mới, những cái khác không quan trọng.
Tôi vừa làm vừa nghĩ sự tồn tại của cái giá sách này thể hiện điều gì? Chiếm hữu? Rách nát? Khát vọng? Tuyệt vọng? Nó chỉ là cái thể hiện mục đích không mang suy nghĩ, không mang động cơ, không mang kết quả.
Cái giá sách này và chủ nhân của nó có mối liên hệ gì? Ông lão chỉ là người tạo ra nó thôi chăng? Hy sinh cái giá sách đã làm nên con người ông lão? Còn tại sao ông lão khắc pho tượng gỗ như vậy đặt trong giá sách để làm gì, tôi không lý giải được.
Đang nghĩ miên mang, cánh cửa bị đẩy ra, Hoắc Hà lăn vào làm tôi hoảng sợ, cậu ấy đang bị trói.
Hoắc Hà ra hiệu về phía “Giá sách! Giá sách” Tôi có linh cảm lại có chuyện rồi. Tôi lao nhanh lên ban công gặp ngay Vương Nhuệ đứng đó, mặt trắng nhợt, ánh mắt hoảng sợ.
Giá sách phát ra tiếng động tiếng nghiền nát thức ăn.
Chúng tôi lần đầu tiên được thấy cái giá sách “ăn” đồ. Nó như thể một cái thùng rỗng nghiền nát bất cứ thứ gì không may lọt vào trong đó.
Trần Hồ Huy chợt nhớ ra bộ phim “Long Quần Phong” cũng có cảnh con quái vật ăn bất cứ cái gì nó thấy, trong dạ dày nó là bộ sưu tập đủ các loại thú hoang dã.
Âm thanh phát ra từ giá sách đã nhỏ dần, ngược lại mùi hôi thối bốc lên mỗi lúc một nặng. Vị tanh tanh của máu sực lên. Chúng tôi đều hoảng sợ, tim như ngừng đập. Trong đó có cái gì?
Không ai dám mở ra xem chuyện gì đang diễn ra. Cuối cùng Vương Nhuệ nói: “Có trốn cũng không được”. Phải mở ra xem thôi. Cánh cửa được mở ra. Trong đó là xác một người đàn ông. Tứ chi đã bị cắt rời, lục phủ ngũ tạng lòi ra đẫm máu.
Tự nhiên tôi nghĩ đến chính mình đã tửng bẻ gậy tay chân của một con búp bê. Lúc đo tôi chỉ nghĩ làm như vậy để xem con búp bê không có tay chân hình thù sẽ ra sao.
Quả thật một con nghi sau khi bị chặt ra làm nhiều mảnh cũng chẳng to lớn là mấy, trên ban công giờ đây chỉ có những cơn gió và chúng tôi đối diện với cái xác.
Chúng tôi phải làm thế nào?
Hoắc Hà rút điện thoại bắt đầu ấn số. Vương Nhuệ giật lấy điện thoại và la lớn “Cậu định làm gì?”
Hoắc Hà “Gọi 110”. Anh ta giằng lại điện thoại vẫn muốn gọi.
“Mày điên rồi!” Vương Nhuệ tát Hoắc Hà một cái đau điếng.
“Trên giá sách này chỉ có dấu vân tay của chúng ta, cả tối chúng ta ra vào dọn nhà hàng xóm đều nhìn thấy. Họ sẽ làm chúng chúng ta sẽ không thoát tội đâu.”
“Cậu sẽ giải thích với cảnh sát thế nào. Hay kể cho họ nghe nhà tôi có một cái tủ sách thích ăn thịt, thích nghiền nát mọi thứ. Nếu cậu là cảnh sát cậu có tin không?”
Hoắc Hà à khẩu ngồi bệt xuống đất, hai tay ôm mặt, hoàn toàn tuyệt vọng.
Khương Phượng sợ hãi “Phải làm sao bay giờ?”
Vương Nhuệ “Chúng ta lôi cái xác ra, sau đó vứt đi!”
Trần Hồ Huy “Chúng ta làm vậy là phạm pháp.”
Vương Nhuệ “Nếu cảnh sát đến, chúng ta sẽ biến thành thủ phạm.”
Trần Hồ Huy im bặt, người khác không ai nói gì cả.
Cái xác bị nhét rất chặt, tôi dùng hết sức mới kéo nó ra được.
Cái xác người đàn ông này chúng tôi đều biết, mấy hôm trước vẫn còn nói chuyện với chúng tôi. Đó chính là người đàn ông gầy gò nhiều chuyện. Nhưng bây giờ sau khi bị cái giá sách làm biến dạng khó ai có thể nhận ra ông ta.
Năm người chúng tôi ướt sũng mồ hôi, lạnh đến từng lỗ chân lông.
Chúng tôi sợ rằng “Giá sách nó đang báo thù.”
Vậy chúng tôi sẽ ra sao?
Trước đây chúng tôi vẫn thắc mắc vì sao trong phim hành động giết người cứ phải đâm chém. Giờ thì chúng tôi đã hiểu.
Bộ xương này quả thật là quá cứng với một chiếc rìu, một chiếc búa tài sản duy nhất mà ông lão chủ nhà để lại chúng tôi không thể chặt đứt những khớp xương
Trang:
[<] 1,
7,
8,[9],
10,
11,
34 [>]Đến trang: