ám vào thân thể mọi người để hút máu.
Khi bóng tối sắp tràn về, Ngọc Duy mới ra dấu cho mọi người dừng chân nghỉ qua đêm, bên một con suối nhỏ.
Gã S tiêng nhìn mọi người, đoạn gã nói:
- Các ông các bà phải đốt lửa to, phải cho con có nanh chạy xa đám lửa. Tối rồi con có nanh hay ra tìm con nai con mễnh lắm …
Như lời gã S tiêng, rừng già về đêm khiến mọi ngườì nghe những tiếng động lạ thường làm cho kinh hoàng, tiếng chạy rầm rập của các thú rừng như đang đuổi bắt nhau, rồi những tiếng kêu thảm thiết của những con vật đang làm mồi cho thú dữ, đến những tiếng gầm rú của loài cọp beo hay lũ voi rừng.
Gã S tiêng lại lên tiếng nói:
- Khi Giàng thức, thằng S tiêng dẫn các ông các bà đến con sông qua rừng Hòn Dồ, thằng S tiêng mới đưa cái chân các ông các bà đến bản Ma Nôi được.
Tên Thạch Xiêng một tay anh chị người Miên rất ít nói, nhưng lâu lâu lại phát biểu làm mọi người chợt suy nghĩ ra nhiều thứ:
- Không biết đêm nay bọn mình có ngủ được yên không, nghe thằng S tiêng nói ở rừng không những chỉ có thú dữ mà còn có lũ ma xó ma trành lẫn khuất thường hiện ra trêu ghẹo mọi người!
Ngọc Duy cũng đâm suy tư rồi hắn hình dung đến hai bức tranh khảm xà cừ mang hai quẻ Lôi Địa Dự và Địa Sơn Khiêm. Nhưng lời lão Trương Dìn khi còn sống đã diễn nghĩa, quẻ đầu có lời tượng cho hay, sấm sẽ nổ đất sẽ vang rền bởi hai chữ Lôi Địa được hòa vui ở chữ Dự. Là một quẻ trung bình có hung có kiết.
Còn quẻ Khiêm ám chỉ hãy nên nhũn nhặn, ý nói nên nhường nhịn nếu không sẽ nhận hậu quả khôn lường.
Hồi sáng Ngọc Duy có linh tính như báo cho hắn biết sẽ gặp chuyện dữ khi giáp mặt với số người Nhật, rồi những gì thằng S tiêng nói ra, hắn thấy chuyến đi tìm kho báu này đang thật sự nguy hiểm.
Nhưng qua một đêm không xảy ra chuyện gì như câu nói cảnh báo của tên Thạch Xiêng, nên khi ánh mặt trời vừa chiếu qua những khe lá rừng, mọi người đã tỉnh giấc. Ngọc Duy mới cất khẩu súng vào người, và sau buổi điểm tâm, mọi người lại tiếp tục cất bước.
Đến trưa cả nhóm nghe được tiếng nước chảy và những ngọn gió từ sông ập vào người đã thấy mát lạnh. Gã S tiêng liền đưa tay ra chỉ về phía trước:
- Sông lớn kia rồi các ông các bà ơi.
Đúng như lời của gã S tiêng, mọi người chỉ đi hơn vài mươi bước nữa đã thấy một con sông hiện ra trước mắt. Con sông có dòng nước chảy xiết, vì nước từ những con suối trên cao đang đổ xuống hòa chung với nó chảy vào nguồn.
Nhìn con sông chỉ rộng hơn một trăm thước ngang nhưng gã S tiêng nói nó rất sâu, không thể bơi qua dễ dàng. Gã nói:
- Người Chơ-ro, người Ba-na đi qua bằng thân cây to, thằng S tiêng ngồi lên đó rồi lấy cây nhỏ mà gạt nước đi qua bờ bên kia.
Ngọc Duy hỏi:
- Bộ trong buôn sóc không có xuồng ghe à?
Gã S tiêng lắc đầu đáp:
- Các buôn sóc ít đi lại nên không làm cái ghe cái xuồng, chỉ có người Kinh đi buôn bán với các buôn làng mới làm cái ghe cái xuồng để đi thôi.
Ra đến bờ sông nhìn thấy dòng nước đang cuồn cuộn chảy, thầy Năm Kiểng liền chép miệng than:
- Chà ơi! Khó có thể qua được, con sông nước chảy siết quá, biết bơi cũng không xong!
Ba tên giang hồ Vân Hùng, Thạch Xiêng và Kông Sang có lẽ biết bơi, nên bọn chúng nói:
- Chúng ta bơi qua vậy.
Gã S tiêng nghe xong liền khoát tay nói:
- Không được các ông các bà ơi, ở đây có ông vua nước dữ lắm, hay kéo cái chân cái tay lắm. Không qua bằng cái chân bằng cái tay được đâu. Chỉ có thằng như thằng S tiêng mới dùng cái chân cái tay qua được thôi.
Ngọc Duy nhìn vào con sông, hăn lên tiếng:
- Chúng ta phải kết bè thôi, đến bảy người qua sông phải làm một cái bè thật lớn mới đủ sức.
Mọi người đồng ý với hắn, là kết một cái bè lớn để qua sông, Sáu người đàn ông cùng nhau vào rừng tìm những thân cây có đường kính trên dưới một tấc hạ xuống, lấy mây leo trong rừng được gọi bằng cây sót chặt và đưa đi ngâm nước cho dẻo làm đây buột thân bè cho chắc chắn. Chỉ trừ Cẩm Nhung lo việc cơm nước cho mọi người.
Việc kết bè phải mất hơn hai ngày mới hoàn thành, từng thân cây được kết lại bằng những sợi cây sót. Chiếc bè được kết khá lớn có cả tay lái dùng để rẽ nước. Nhưng còn thiếu mấy cây chèo nên thầy Năm Kiểng nói:
- Mấy chú thanh niên đi tìm cây làm chèo, còn dùng để đẩy bè sang ngang qua con nước mới được, nếu không bè sẽ trôi theo con nước đưa chúng ta đi xa rồi lạc hướng đó.
Mọi thứ đã đầy đủ, Ngọc Duy đứng cầm lái còn thầy Năm Kiểng đứng đằng mũi nhìn con nước để hò hét vận động đám giang hồ ra tay chèo chống. Chiếc bè không thể đâm ngang dòng sông để qua, mỗi khi qua được một ít thì bè lại trôi ra xa. Lâu lâu lại nghe thầy Năm Kiểng la hét:
- Mạnh tay chèo lên, nước đang đẩy bè về bên bến cũ. Được rồi, cứ thế mà chèo chống.
Từ bến sông này qua bờ bên kia, nhóm người của Ngọc Duy cho lái cật lực cũng đưa được chiếc bè đến nơi an toàn.
Ngọc Duy thấy mọi người đều mệt lả chống chọi với dòng nước, hắn nói:
- Chúng ta tấp bè vào bãi đất rồi giấu đi.
Sau khi giấu xong chiếc bè vào bụi rậm, nhóm người lại theo chân S tiêng đi đến bản Ma Nôi. S tiêng gọi đây là rừng Hòn Dồ, bởi khu rừng này cây cao to hơn những khu rừng khác.
Mọi người đi thẳngvề hướng đông, bỗng S tiêng ra dấu cho mọi người dừng lại, gã người Thượng nói:
- Có người đi đến, các ông các bà coi chừng dùm thằng S tiêng.
Nói xong gã leo lên một thân cây thật cao nhìn ra bốn phía, rồi liền tuột người xuống đất, mặt gã bỗng tái xanh lại, miệng ú ớ nói:
- Có quỷ nhập tràng các ông các bà ơi!
Mọi người bắt đầu run sợ bởi lời cảnh báo của gã S tiêng, cả nhóm chỉ trừ Cẩm Nhung, từng nghe nói nhưng chưa ai nhìn thấy bóng dáng của quỷ nhập tràng ra sao. Còn hồn ma Trâm Anh trong xác Cẩm Nhung đang muốn trêu ghẹo mọi người, nàng biết đó là hồn ma của lão Triệu hay lão Trương Dìn đã đến, nên cũng ra dáng sợ hãi hỏi gã S tiêng:
- Quỷ nhập tràng như thế nào?
- Ghê lắm! Nó không đi mà chỉ nhảy cà tưng bằng hai chân, còn tay giang thẳng về phía trước, hai mắt nó đỏ ngầu như máu và cái lưỡi thè dài đến giữa ngực, các ông các bà ơi!
Gã S tiêng vừa nói xong, mọi người đã nhìn thấy bóng dáng con quỷ nhập tràng như gã Thượng vừa miêu tả. Con quỷ đang nhảy cà tưng trước mặt nhóm người của Ngọc Duy, và hình như nó không biết nói mà chỉ nhìn mọi người không chớp mắt, còn trên khuôn mặt đang từ màu xanh chuyển sang màu đỏ như đang giận dữ một điều gì đó.
Hai tên Thạch Xiêng và Kông Sang đều dân gốc Miên, chúng làm thứ mặc rô đầu gấu chuyên đi đâm thêu chém mướn nên trong người đeo rất nhiều bùa phép, bởi vậy chúng nghĩ không sợ gì con quỷ nhập tràng đang đứng trước mặt.
Tên Kông Sang mới chỉ mặt con quỷ mà thét:
- Bọn ma quỷ như bay mà hại chết được ai, chỉ biết hiện ra trêu ghẹo mọi người, vậy hãy mau cút đi nếu không bọn tao sẽ hóa kiếp bay thêm lần nữa?!
Hồn ma Trâm Anh tuy rất giận câu rủa mắng của tên Kông Sang, nhưng nàng đang mượn xác Cẩm Nhung nên chỉ nói:
- Theo em biết ở rừng mà có quỷ nhập tràng chắc có cả ma cà rồng, anh Kông Sang đừng nói vậy có ngày chúng sẽ đến tìm anh hút máu đó!
Ngọc Duy còn đang đứng chết trân trước con ác quỷ, hắn chưa biết phải làm gì để đuổi đi, đang định nhờ thầy Năm Kiểng ra dấu cho thầy ra tay trừ tà bắt quỷ, nhưng đã nghe thầy Năm Kiểng đang thét giục:
- Chú Duy dùng súng bắn nát thây con quỷ dữ đó đi, không để chúng được tồn t
Trang:
[<] 1,
7,
8,[9],
10,
11,
18 [>]Đến trang: