trả lời:
- Nó đó, con Trâm Anh vừa đứng ở đó!
Giác quan của Ngọc Duy cũng rất nhạy bén khi anh nhìn thấy thái độ của lão Triệu, cùng với giọng nói hằn học của ông. Anh suy đoán lão Triệu đã biết ít nhiều đến cái chết của Trâm Anh, mà vũng nước này có liên quan đến việc anh quăng xác nàng xuống dưới dòng sông, phải chăng hồn ma Trâm Anh đã sống khôn thác thiêng vừa về báo mộng cho ông biết rõ sự tình?
Nhưng đó chỉ là mối nghi ngờ trong trí tưởng tượng, bởi hình ảnh anh giết Trâm Anh rồi quăng xác nàng xuống sông, đang ám ảnh anh suốt từ chiều. Và từ lúc thấy lão Triệu cùng lão Trương Dìn đã đi ngủ, Ngọc Duy đang ngồi suy nghĩ cách giết chết hai lão già trong đêm nay.
Nhưng giết làm sao cho nhà chức trách không truy ra anh là thủ phạm, như cách anh giết Trâm Anh phi tang như một tai nạn chết đuối.
Trên lý thuyết và cả trong thực tế, con người khi chưa từng giết ai, tâm trạng lúc khởi đầu đôi khi còn tỏ ra sợ sệt lưỡng lự, nhưng đã giết được một mạng người mà không ai biết, khiến Ngọc Duy càng tiến sâu thêm vào tội ác mà không cảm thấy sợ hãi nữa.
Trước khi nghe lão Triệu mớ gọi đến tên Trâm Anh, Ngọc Duy đã làm xong một sợi dây thòng lọng, anh quyết tâm phải giết chết ông bằng cách tạo ra cảnh treo người tự tử. Còn lão thầy bói Trương Dìn, anh sẽ đưa ông ta đến một nơi thật kín đáo để giết, rồi đào hố lắp đất phi tang. Lúc đó chỉ còn một mình anh biết đến địa điểm chôn giấu kho cổ vật quý giá.
Nên khi nghe lão Triệu hằn học chỉ vào vũng nước trước mặt, Ngọc Duy cứ giả lả như anh không hề biết gì, mới lên tiếng hỏi tiếp:
- Bác Triệu nói gì thấy ghê vậy, không lẽ Trâm Anh đã chết vừa mới hiện hồn về báo mộng với bác?
Lão Triệu vẫn với giọng đầy hằn học, ông lại trừng mắt nhìn Ngọc Duy nói:
- Đúng vậy, con Trâm Anh vừa hiện hồn về báo mộng cho tao hay, mày đã giết nó rồi quăng xác xuống sông phi tang, nó còn nói mày có mưu đồ muốn chiếm đoạt kho báu làm của riêng!
Đúng như Ngọc Duy đã nghĩ, hồn ma Trâm Anh khi chết quá thiêng nàng đã về báo mộng cho lão Triệu biết hết tất cả. Cho nên anh không thể để chậm trễ mà ảnh hưởng đến lao tù và cả kho báu, Ngọc Duy vội lao vào người lão Triệu, hai tay anh đã đưa ra bóp lấy cổ ông.
Lúc này Ngọc Duy như con mãnh thú nơi chốn sơn lâm hoang dã đang đói mồi, hai mắt anh đã hiện lên những tia máu đỏ đang nhìn chằm chằm vào mắt của lão Triệu, đoạn anh gằn giọng lên tiếng:
- Nếu hồn ma Trâm Anh không về báo mộng, ta cũng phải giết chết lão để không ai biết đến kho báu!
Với sức thanh niên lực lưỡng, chỉ trong vài phút lão Triệu cũng đành nhắm mắt xuôi tay như cô cháu gái. Ngọc Duy thấy lãoTriệu đã chết, bấy giờ anh mới buông tay đi trở ra lấy sợi dây thòng lọng vừa thắt xong, bắt đầu tạo hiện trường giả, cho lão Triệu tự thắt cổ tự tử chết theo đúng bài bản đã vạch ra.
Ngọc Duy không ngờ lão thầy bói Trương Dìn lại xuất hiện đúng vào lúc anh đang treo người lão Triệu lên xà nhà, khiến ông ta hốt hoảng la to:
- Sao cậu Ngọc Duy lại giết chết ông Triệu?!
Ngọc Duy bắt đầu say máu giết người, và trong kế hoạch của anh cũng có tên lão thầy bói họ Trương này nên không giấu giếm ông ta nữa, anh liền cười lên ha hả rồi mới gằn giọng lên để nói:
- Không ai có thể sống sót đi đến kho báu vật, chỉ có ta mới đến được đó mà thôi!
Lão Trương Dìn nhìn Ngọc Duy trân trối, ông ta là thầy bói mà không đoán được cái chết đang đến gần, chỉ nói được mấy câu bằng giọng thảng thốt:
- Cậu Ngọc Duy định giết luôn cả tôi hay sao?
Ngọc Duy vừa trả lời vừa nhanh như con cọp vồ mồi, như lúc anh chụp hai tay vào cổ lãoTriệu:
- Phải rồi, ông cũng phải chết, vì ta không muốn ai còn sống để tranh chấp kho báu vật với ta hết!
- Vậy cậu cũng đã giết chết cô Trâm Anh rồi?
Hai tay Ngọc Duy đang bóp lấy cổ lão Trương Dìn, nhưng sao ông ta còn lên tiếng được, nhìn lại anh mới thấy đã vồ hụt lão thầy bói mà không hay, có lẽ tâm trí anh như đang sống trong cơn mê cuồng đầy ảo giác, chụp phải cái gối ôm tưởng rằng là ông ta.
Còn lão Trương Dìn sau khi thoát được khỏi đôi tay tên thủ ác, lẽ ra ông phải mau chóng cao bay xa chạy trốn thoát tính cầm thú của Ngọc Duy, trái lại ông còn đứng lại để hỏi một câu về số phận của Trâm Anh, nên giờ đây ông ta phải trả giá.
Ngọc Duy sau khi biết đã chụp hụt con mồi, hắn lại vội vàng phóng mình đến bên lão thầy bói còn đang đứng trố mắt nhìn. Lần này Ngọc Duy không chụp hụt ông ta nữa:
- Lão già ngu muội hỏi nhiều quá, ta phải cắt lưỡi để ông không còn hỏi được nữa.
Và với cái chết mất lưỡi của lão Trương Dìn, lúc này Ngọc Duy thật sự mới thấy máu chảy, thấy thây người nằm rã rượi dưới một vũng máu tươi. Nhưng không thấy lương tâm bị cắn rứt, mà trong người máu của hắn lại đang sôi sục bừng bừng trong cơ thể.
Ngọc Duy quá vui mừng sau khi giết chết hết ba mạng người đều biết đường đi đến kho tàng ờ khu rừng Quảng Sơn. Làm hắn lại cất tiếng cười nghe lanh lảnh và man rợ vô cùng:
- Bây giờ chỉ có mình ta là chủ kho tàng, chủ kho báu vật. Không còn ai biết đến nó nữa!
° ° °
Chỉ trong một ngày Ngọc Duy đã giết ba mạng người, cái chết của họ thật oan ức tức tưởi. Cả ba trở thành những hồn ma vất vưỡng, vì linh hồn không được siêu thoát nên luôn đi theo Ngọc Duy chờ ngày đòi mạng, mà anh nào hay biết.
Bởi ma thấy người nhưng người lại không thể thấy được ma, nếu có là chỉ trong cơn ác mộng hãi hùng như lão Triệu đã thấy.
Sau khi nhìn lại căn nhà có ba người do chính tay Ngọc Duy giết chết từng sống trong đó, khiến hắn cảm thấy ớn lạnh. Và vì biết hồn ma Trâm Anh từng hiện về báo mộng, nên cho dù Ngọc Duy không tin có ma quỷ hiện hình hắn cũng không thể ở lại đây, hai xác chết cùng một vũng máu đỏ tươi khiến anh đâm sợ hãi, không dám mang vác xác lão thầy bói Trương Dìn đem đi nơi khác vùi lấp như trong mưu đồ từng được hắn sắp xếp sẵn trongđầu, Ngọc Duy chỉ còn thời gian đi gom những thứ quý giá từ Trâm Anh để lại rồi đi trốn.
Anh cũng biết không thể một mình đi tới khu rừng Quảng Sơn, đến kho tàng bọn Nhật đang chôn giấu số cổ vật để chuyển tải về thành phố. Theo anh, đã là kho báu vật ắt phải có nhiều đồ quý giá cồng kềnh, không thể chỉ to bằng hai, ba cái ba lô mang trên người.
Ngọc Duy liền đến khu Đại Thế Giới kết nạp được ba tên mặt rô, bọn này có số má trong giới đâm thuê chém mướn, cùng thầy Năm Kiểng một pháp sư có tiếng giỏi về nghề trừ tà bắt ma.
Ngọc Duy nhớ trong thư bà Mã Yến gửi cho Mã Thành có đoạn bà ta đã viết:
“Từ cây sồi đi đến động đá, bọn Nhật và chị có gài nhiều cơ quan và bọn ma quỷ canh giữ kho báu vật. Vậy cậu nhớ coi chừng, đường đi đến đó rất nguy hiểm cho tính mạng”.
Nên sau khi kết nạp được thêm bốn người đều là những tay anh chị, khiến Ngọc Duy phải dè dặt đề phòng mọi bất trắc, lo sợ bọn chúng khi thấy của cải quá nhiều sẽ phản bội lại anh, như anh từng phản bội lại người tình Trâm Anh.
Ngọc Duy mới trang bị cho chính anh một khẩu tiểu liên cùng một cây súng ngắn được giấu kín trong người. Còn với ba tên giang hồ chỉ sắm cho chúng những cây mã tấu sắc bén để phòng thân, để đi trên đoạn đường rừng đầy rẫy những thú dữ.
° ° °
Người ta thường nói, hai đầu đường thẳng không bao giờ gặp nhau, nhưng Ngọc Duy đâu ngờ là quả đất tròn nên qua một vòng tròn ấy hai đầu đường thẳng lại gặp nhau.
“Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”, những tâm hồn chỉ sống vì tiền hay chuyên đi lừa đả
Trang:
[<] 1,
4,
5,[6],
7,
8,
18 [>]Đến trang: