ng tao tức…
Nam ôn hòa:
- Đâu có ai giống ai đâu! Tức cái gì! Thôi, bỏ qua đi! Nhưng Trọng này! Có một điều tụi tao nghĩ không ra, sao nó lại mất hết một…!
Nam không dám nói hết câu, cả hai thằng ngại ngùng nhìn nhau như đang khiếp sợ…”Quái lạ! hai thằng ông nội này ngày thường “bán trời không mời lôi thiên”, bữa nay còn làm bộ sợ ma nữa chứ!” Nhìn mặt hai thằng bạn tự nhiên Trọng càng thấy bất nhẫn khi nhớ lại điều mình đã vô tình chứng kiến nên quyết định giả bộ… hù cho bõ ghét:
Ủa? Bộ mày thấy anh ta… mất hết một giò sao? Coi cừng không phải anh ta mà là ai khác thì sao?
Không ngờ câu nói của trọng khiến Quỳnh nổi khùng thêm:
- Không phải ai khác là sao? Một mình anh ta tụi tao đã phát điên… Sợ thấy bà cố rồi, mày còn muốn có thêm ai nữa thằng quỉ sứ?
Trọng vờ như không biết hai thằng bạn đang nao núng:
- Thêm ai thì hai đứa bây đi chơi với nhau hoài tụi bây biết, làm sao tao biết được. Nhưng có một điều tao biết mà tụi bây không biết…
Quỳnh không chờ Trọng nói hết câu:
- Biết cái gì mày nói lẹ đi!
Trọng cười như mếu:
- Hôm bữa đó chính tao đã cản mày không nên lượn xe ông già mày mà mày nhất định mượn đi để lấy le với đám con gái nên lúc về uống xong ba cái rượu mày đụng anh ta té bể sọ mà còn cán vô chân anh ta cái rốp. Còn thằng Nam thì nghe lời mày biểu, nó đẩy cái thây anh ta rồi đá xuống đèo. Lúc đó tụi bay biết tao thấy cái gì không?
Nam bực dọc lên tiếng:
- Thấy cái gì nói đi! Mày hỏi vậy sao tụi tao biết?!
Trọng cảm thấy khó khăn lắm khi nói ra điều thương tâm mà mình đã vô tình nhìn thấy, giọng anh chùng xuống:
- Thật kinh khủng và đau thương khi chính mắt tao trông thấy cái chân bầy nhầy của anh bạn xấu số ấy văng rời ra rồi lướt luôn xuống hố… Lúc đó sợ quá nên tao không nói gì hết mà leo lên xe ngồi!… Không tháy tao thằng Quỳnh biểu mày cùng nó khiêng cái xe của anh ấy liệng xuống đèo luôn để tạo hiện trường giả là anh ta lái xe lọt xuống đèo chêt!… Hôm đó tao nghe tụi bây chửi đầy hai lỗ tai mà có dám nói tiếng nào đâu!
- Trời ơi!!!…
Quỳnh và Nam đồng thanh rên rỉ… Trọng biết oan hồn của nạn nhân không hiện về cho mình thấy, chỉ vì mình không cùng hai thằng bạn nhúng tay vào việc làm tàn nhẫn đó mà thôi. Dù sao thì Trọng chỉ là đứa ăn theo hai cậu ấm con nhà giàu ăn chơi bạt mạng vì tuổi trewr ham chơi và không định hướng được tương lai của mình, chứ thực chất Trọng không phải là đứa mất nhân tính như Quỳnh và Nam.
Qua câu chuyện của Quỳnh và Nam, Trọng mới chợt ngộ ra là mình cần phải thay đổi cách sống và cũng cần “chọn bạn mà chơi” như lời ba mẹ Trọng đã dặn dò. Thế nhưng Trọng cũng không hiểu tại sao người thanh niên xấu số ấy lại chọn chiếc xe có cô em Diễm Hồng của mình mà đi quá giang, và còn đến ngồi kế bên em mình? Anh ta muốn điều gì ở Diễm Hồng? Đó là một câu hỏi mà không có lời giải đáp cứ theo Trọng trong suốt những ngày đàu với những cố gắng “quyết tâm thay đổi cách sống” của mình.
Và rồi Trọng không liên lạc với Quỳnh và Nam nữa, anh thay sim điện thoại, hủy bỏ sim cũ và chú tâm đi làm trở lại. Diễm Hồng vừa từ quê về tới nhà, chỉ nghe Trọng nói suông cũng chưa tin lắm, nhưng rồi thấy anh trai thay đổi thật sự thì cũng thấy hơi lạ. Cô cứ thắc mắc “Không biết trong câu chuyện mình kể về người khách lỡ đường tội nghiệp kia có liên qun gì đến mấy người bạn của anh Trọng hay không, mà lần nào mình vô tình nhắc tới mấy người đó và anh bạn kia thì anh Trọng cũng làm như nổi khùng với mình?” Và… thế là lại thêm “một câu hỏi không có lời giải đáp” được hình thành.
Vay mạng trả mạng
Bẵng đi nhiều ngày, đêm đêm cặp bài trùng Quỳnh – Nam không thấy nạn nhân của mình trở về nữ nên cũng tưởng mọi việc đã êm xuôi và “chìm vào quyên lãng”! Rồi… Không biết đầu óc có lú lẫn không mà sao tự nhiên họ quên mất chuyện “con quỉ một giò”! Cả hai đã quen với cái cốt cách ăn chơi “bất cần thân thể” của mình, họ vẫn tiếp tục! Cha mẹ cả hai người đều là những đại gia nên việc nuông chiều con cái, đáp ứng mọi nhu cầu của nó là chuyện bình thường với họ. Họ nghĩ như vậy là đã đủ bổ phận nên không hề quan tâm đến việc con mình sống ra sao? Đi đâu và làm những gì? Xài tiền như thế nào?…
Không thấy Trọng liên lạc, gọi mấy lần kcho Trọng không được, cũng không biết tìm Trọng nơi đâu vì chưa hề hỏi thăm nhà và chỗ làm việc của Trọng nen Quỳnh và Nam quên khuấy đi thằng bạn vì mải lao vào những việc ăn chơi xả láng.
Và không biết “ma xui quỉ giục” gì mà một hôm Quỳnh bỗng nổi hứng mượn xe ông bô rủ Nam trở lại nơi mình đã cùng hai thằng bạn đi chơi hôm trước. nam cũng vui vẻ hưởng ứng, làm như vô tư không nhớ gì đến những chuyện đã từng xảy ra. Lượt đi không có điều gì bất trắc, cả hai an toàn đến nơi và lao vào cuộc chơi cách hứng thú. Lượt về thì chiều đã xuống, ngỡ rằng sẽ êm xuôi vì cả hai vẫn tỉnh táo dù đã có chút rượu. Quỳnh bình thản lái xe, Nam ngồi bên Quỳnh và cả hai đang phấn khởi dư âm của cuộc vui còn sót lại. Nam cười nói với Quỳnh trong lúc xe đang bon bon leo lên đường dốc ngọn đèo:
- Ê Quỳnh! Bữa nay sao tao thấy con Minh hà đẹp lạ lùng, mầy có thấy vậy không?
Quỳnh bĩu môi:
- Xí! Đẹp cái con khỉ! Tại mày mê nó nên thấy vậy, nó cũng thường thôi chứ đẹp gì mà lạ lùng dữ vậy? Thằng này nói quá lố!
Nam cụt hứng vì bị bạn chê, nhưng cũng muốn trả đũa:
- E! Mày chê con Minh Hà, vậy chứ con Kim Ngân của mày đẹp lắm hả?
Quỳnh chưa kịp trả lời thì đột nhiên Nam la lên báo động cho Quỳnh vì chợt phát hiện có một bóng trắng xóa đang chờn vờn dưới đường:
- Trời ơi! Quỳnh! Coi chừng! Có người, tránh mau!…
Quỳnh vừa nghe Nam la thì cũng vừa nhìn thấy cái bóng trắng lơ lửng trước đầu xe, anh vội lách sang trái… Cái bóng mất hút!… Quỳnh mới kịp lách trở lại lề bên phải thì… Bóng người mặc đồ trắng lại hiện ra dưới đường ngay trước đầu xe!… Ré…ét…ét…ét… anh hết hồn thắng gấp xe lại thì bóng trắng chợt ập vào kính xe rồi… biến mất! May mà hôm nay đường đèo không có bóng dáng một chiếc xe nào, nếu không thì tai nạn đã xảy ra!… Quỳnh gục đâu vào vô lăng thư giãn sau những giây phút căng trẳng trong khi Nam rên rỉ vì chợt nhớ lại:
- Trời ơi! Sao lại như vậy hở trời?!… Mầy nhớ gì không hả Quỳnh?…
Quỳnh im lặng trước cau hỏi của Nam. Phút thư giãn qua đi, Quỳnh lại rồ máy, xe bắt đầu lăn bánh. Quỳnh căng mắt với ý định nhìn cho kỹ để có thể đối phó kịp thời. bây giờ Quỳnh mới uể oải đáp lại câu hỏi của Nam:
- Nhớ!… Tưởng êm rồi nhưng không ngờ bây giờ nó lại xuất hiện…
Bản chất du côn choẹt trỗi dậy, cộng thêm với lượng rượu đang ngám dần trong người, Quỳnh nổi khùng chửi thề rồi buông một câu không lường trước hậu quả:
- ĐM… Chẳng qua cũng tại tai nạn giao thông thôi chứ tao đâu cố ý mà nó thù tao dữ vậy? Số nó chết thì… sống sao nổi chứ! Gặp nó xui thấy mẹ tao còn chưa nói…
Đang lải nhải, Quỳnh chợt nghe Nam la lên thất thanh:
- Ý!…Ý!… Tránh… tránh qua mau!… Tránh qua! Quỳnh!… Bên phải!… Bên trái!… Bên phải kia!… Nhanh lên!… trời ơi!… Á… Á… Á…. Á… !!!….
Sau những lời báo động tránh qua tránh lại vì cái bóng người mặc toàn trắng cứ lởn vởn trước đường ngay đầu xe nhưng… lẽ ra khi đã nhận định rõ cái bóng là ai thì với bản chất bạt mạng, Quỳnh sẽ không ngần ngại tông thẳng vào rồi ra sao thì ra. Đằng này, không hiểu sao Quỳnh lại trỏ nên lúng túng và run sợ đến độ mất hêt bình tĩnh, không
Trang:
[<] 1,
2,[3]
[>]Đến trang: