n thì lạnh ngắt. Nhưng hai giọt lệ thì tuôn chảy giống như người sống đang khóc! Bà gào to:
- Con ơi!
Tay bà chạm vào giọt nước mắt bà bỗng rú lên, bởi nó đỏ như máu! Ông Tân Phát nhìn thấy thì hốt hoảng:
- Bà đừng đụng vào!
Nhưng lúc ấy cả hai bàn tay của bà Tân Phát đã nhuộm đầy máu, khi bà đưa lên thì cũng là lúc Hoàng Lộc từ ngoài cửa bước vào với gương mặt hớt hải:
- Con sắp đuổi kịp thì vợ con biến mất vào xóm nhà bên trong hẻm, con…
Anh chợt nhìn thấy cảnh trước mắt thì khựng lại. Ông Tân Phát lên tiếng:
- Con My Dung còn đây. Nó…
Lộc bước tới nhìn thấy xác vợ mà vẫn chưa tin:
- Không thể nào…
Anh nói thế bởi người mà anh vừa đuổi theo không hề khác với vợ mình bất cứ điểm nào, kể cả bộ đồ cô ấy mặc trên người cũng chính là bộ đồ mà khi liệm xác, anh đã mặc vào cho Mỹ Dung.
- Không thể nào!
Anh nhìn hai bàn tay đầy máu của mẹ vợ với sự kinh ngạc:
- Má sao vậy?
Ông Tân Phát chỉ vào mắt của con gái:
- Nước mắt nó chảy ra và bà ấy chạm vào thì bị như vậy!
Tư Quan nói:
- Xác đã liệm rồi, bà bị như vậy bây giờ ông bà và cậu Hai phải đốt nhang làm lễ lại, coi như nhập quan lần thứ hai. Mợ Hai chắc có điều chi uất ức đây, nên mới thế này…
Ông Tân Phát đồng ý:
- Thì chú làm giúp cho đi!
Nhưng Hoàng Lộc ngăn lại:
- Con không thể nào tin được chuyện xác vợ con là người phụ nữ vừa rồi. Không thể có việc người giống người kỳ lạ đến như vậy!
Tư Quan vẫn đề nghị:
- Chuyện gì đó mình tính sau, còn bây giờ hãy đóng nắp áo quan lại, chứ để thế này không tiện. Mợ Hai giờ đã về với cõi âm, không thể…
Chợt bà Tân Phát gắt lên:
- Bây giờ tôi mới để ý làm gì có chuyện người chết sống lại như vừa rồi, trong khi con tôi còn nằm nguyên trong quan tài này! Đúng rồi, chắc chắn là ông lại sinh tâm mà bấy lâu nay tôi không hay biết! Ông… ông nói đi, có phải con nhỏ đó là con riêng của ông không?
Ông Tân Phát ngơ ngác:
- Con riêng nào?
- Thì con nhỏ vừa mới vào dây đòi đốt nhang đó, chứ con nào nữa! Chỉ có dòng máu của ông thì mới có đứa giống con Mỹ Dung như khuôn đúc vậy thôi! Cả tới thằng Lộc mà con lầm nữa là…
- Nói bậy! Tôi mà có con rơi con rớt hồi nào.
Lộc thì vẫn như người mê ngủ:
- Không thể tin được! Giống nhau như hai giọt nước… giống nhau…
Bà Tân Phát quên cả việc hai bàn tay mình đang dính đầy máu, bà chụp vai chồng và nổi cơn tam bành:
- Bây giờ cháy nhà mới ra mặt chuột nè trời! Bấy lâu nay tôi đui mù nên đã tin tưởng ông, vậy mà…
Bà khóc rống lên trước sự ngơ ngác của mọi tôi tớ trong nhà. Nhất là Tư Quan, anh ta đang sốt ruột muốn đóng nắp áo quan lại, mà như vậy thì biết làm sao? Anh ta nhắc nhở Hoàng Lộc:
- Cậu Hai xem…
Lộc quay lại anh ta và bảo:
- Anh cứ để đó cho tôi.
Nhưng câu nói của Lộc vừa dứt thì bỗng dưng nắp quan tài tự động đóng sầm lại. Tư Quan ngơ ngác:
- Sao kỳ vậy cậu?
Hoàng Lộc bước tới cố kéo ra, nhưng nắp áo quan như đã được đóng đinh chắc cứng, không làm sao lay chuyển được. Ông Tân Phát nhân cơ hội nói lớn:
- Bà làm chuyện tào lao khiến cho hồn con mình nó bị kinh động rồi kìa!
Hoàng Lộc cũng nói:
- Ba má gác chuyện đó lại đi, bây giờ phải tập trung lo cho Mỹ Dung đã…
Tuy nói là tập trung lo, nhưng Lộc cũng không biết là lo cái gì. Cho đến khi Tư Quan nhắc, vì ông bà Tân Phát cũng cho người mời các nhà sư tụng niệm theo nghi thức Phật giáo:
- Lát nữa dây có mấy nhà sư tới tụng kinh. Trong số mấy vị sư này có sư Thiện Tánh rành về tà ma, hay là mình nhờ ông xem thử.
Lộc gật đầu:
- Phải đó!
Vừa khi ấy thì ba nhà sư bước vào. Nhờ vậy mà cuộc tranh luận giữa đôi vợ chồng già mới tạm yên. Nhưng bà vẫn quay sang nhà sư có pháp danh Thiện Tánh và đề nghị:
- Nhờ thầy xem giùm, con gái tôi…
Bà nói chưa dứt lời thì sư Thiện Tánh đã lên tiếng vừa chỉ vào quan tài:
- Hồn người này vừa xuất ra lại nhập vào ngay, nếu không…
Ông quay lại nhìn Hoàng Lộc:
- Giữa vợ cậu với ai đó có mốt hận thù gì không mà như vậy?
Lộc ngạc nhiên:
- Hận thù gì ai đâu thầy?
- Có! Chết mà còn hiện về khi hạn bốn mươi chín ngày chưa qua là có chuyện rồi! Cậu không nhìn thấy trên hai khoé mắt của bức ảnh kia có nước mắt sao?
Bấy giờ Lộc và mọi người mới nhìn lên bức ảnh chân dung dựng trước quan tài, họ thấy rõ hai dòng lệ tuôn ra y như người còn sống! Bà Tân Phát kêu lên:
- Trên xác nó cũng có!
Nhà sư chậm rãi nói:
- Hiện tượng này là sự hoàn dương, bởi có điều oan ức chưa giải được. Phải giải trước khi mai táng, còn không thì…
Ông quay sang Lộc nói khẽ:
- Vợ cậu chết không do tai nạn xe, mà chết trước khi xe rơi xuống vực!
Vợ chồng ông Tân Phát kinh hãi:
- Có chuyện đó sao Lộc?
Hoàng Lộc còn đang bàng hoàng thì nhà sư vội nói tiếp:
- Chuyện này có thể không dính tới cậu đây, nhưng việc cô ấy chết là có điều uẩn khúc. Tôi sẽ tụng kinh cầu siêu cho vong hồn cô ấy siêu thoát, rồi việc gì đó gia chủ tính sau…
Ông bắt đầu buổi cầu kinh. Trong khi đó thì ông bà Tân Phát kéo Lộc ra ngoài truy vấn:
- Ông thầy nói vậy là sao?
Lộc thành thật thuật lại:
- Khi tụi con đi gần tới đèo Bảo Lộc thì Mỹ Dung kêu nhức đầu, con lấy dầu xoa thì Dung cho biết có đở hơn. Cô ấy chỉ có biểu hiện là không được khoẻ thôi, chứ không có điều gì khác thường. Sau đó, Dung ngả đầu trên ghế ngủ thiếp đi, con để yên cho cô ấy ngủ. Đến khi xe con đang chạy thì bỗng nghe có tiếng động gì đó khác thường dưới gầm xe, con tính dừng lại xem, nhưng do lúc ấy đang lên dốc, nên con phải chờ cho hết dốc mới tấp vào lề. Tuy nhiên…
Hoàng Lộc kể đến đó thì quá kích động nên phải dừng lại một chút rồi mới tiếp:
- Như con đã nói rồi, bỗng dưng lúc ấy xe chao đảo dữ dội, rồi thì con không còn điều khiển xe được nữa, và…
Bà Tân Phát kêu lên:
- Đúng rồi, con Mỹ Dung đã ngất trước khi xe bị nạn, có phải đã bị đầu độc không?
Hoàng Lộc hốt hoảng:
- Ai đầu độc? Vợ con trước đó nửa phút vẫn còn tỉnh mà, cô ấy đâu có biểu hiện gì của sự bị đầu độc?
Ông Tân Phát nói:
- Như vậy thì phải để lại xác con Dung, chờ khám nghiệm tử thi đã, không được đem chôn!
Hoàng Lộc cũng đồng tình:
- Chắc phải làm vậy thôi.
Nhưng bà thì phản đối:
- Con tôi đã chết thảm chết thương như vậy mà nay còn banh xác ra mổ xẻ nữa, tội nó lắm mấy người biết không!
Bà khóc oà lên. Từ trong nhà, sư Thiện Tánh bước ra, giọng từ tốn nói:
- Không cần phải làm vậy dâu. Chuyện này thuộc tâm linh, hãy để cho cái vong người chết quyết định.
Bà Tân Phát vụt hỏi:
- Như vậy là sao thầy?
- Đợi tôi tụng xong kinh cầu siêu này thì gia đình có thể cho mai táng được rồi. Mọi chuyện còn lại hãy để vong hồn cô ấy tự quyết định. Cứ làm như vậy đi rồi mọi việc sẽ sáng tỏ thôi.
Ông quay vào nhà mà còn nói với lại:
- Người cõi âm hành xử rõ ràng hơn cõi dương giang.
Ông tiếp tục gõ mõ cầu kinh trong khi bà Tân Phát đứng ngồi không yên, bà chốc chốc lại hỏi chồng:
- Có nên nghe theo lời thầy không?
Lộc chen vào:
- Con nghĩ cứ làm theo như thế. Việc bây giờ có lẽ con sẽ cho người giám đ
Trang:
[<] 1,
2,[3],
4,
5,
6 [>]Đến trang: