ẩn bị và xin phép nghỉ rồi. Nếu em muốn, lần sau hai đứa mình cùng về nhé! Nhưng chắc cũng phải cưới xong mới đi được, em chịu không?
Trà My dựa đầu vào vai người yêu mỉm cười:
- Anh quyết định chuyện gì cũng hợp lý hết, sao em lại không chịu? Em hiểu anh mà! Nhưng … ngày mai anh đi bằng gì?
Quốc Thịnh đưa mắt nhìn ra khơi:
- Bằng xe của anh, cũng không xa lắm đâu em!
Nghe Quốc Thịnh nói thế, Trà My lại cảm thấy lo”
- Anh chạy cẩn thận và chậm thôi nhé!
-Ừ. Anh biết rồi.
- Anh đi mau về nghen! Nhớ là em ở nhà trông anh từng ngày đó.
Quốc Thịnh cười không nói gì, anh siết nhẹ vòng tay với những cảm xúc tuyệt vời đang dâng trào!… Không gian thật vắng lặng với những lời tình tứ của ngọn sóng bạc đầu thỉnh thoảng xô về thì thầm bên bờ cát trắng mịn màng!… Tất cả mọi du khách đã trở về chỗ của mình… Đôi tình nhân dìu nhau bước lần về phía con phố thân quen!…
Sau hôn đi biển với Quốc Thịnh, Trà My trông đợi mãi vẫn không thấy Thịnh trở lại và cũng không nghe tin gì về anh nữa, cô buồn vô cung nhưng không biết làm sao.
Những cảm giác sợ hãi đầu tiên
Trọng bước vào quán đã thấy Nam và Quỳnh ngồi đó từ lúc nào:
- Ê! Hai thằng bây làm gì tới sớm vậy?
Nam đưa mắt lườm Trọng để cho bạn trả lời:
- Thằng này nói chuyện lẵng xẹt, nghe vô duyên bà cố luôn. Tụi tao tới sớm hay mày tới trễ nói lại coi!
Trọng không “át giọng” hai thằng bạn được nên giả lả:
- Ừ thì tao tới trễ. Nói chơi một chút mà giận sao?
Không ngờ câu nói đó khiến Quỳnh thêm quạu:
- Giận gì mà giận. Mày biết tụi tao đang muốn khùng đây không? Lẽ ra phải gặp nhau từ sáng sớm chứ không đợi tới bây giờ. Đã hẹn rồi mà làm gì mày tới trễ tới nửa tiếng lận? May mà mày Ok, tưởng thoái thác như mấy lần trước là đem bắn bỏ mày luôn…
Trọng gãi đầu:
- Tụi bây có chuyện gì gấp dữ vậy? Lúc rày tao bận lắm nên không có thời giờ đi chơi với tụi bây. Long nhong hoài ông bà già đòi từ đó, ớn quá! Nghe tụi bây gọi có vẻ khẩn trương, tao sửa soạn đi, nhưng kẹt mắc nói chuyện với nhỏ em.
Sự thật cả tuần nay Trọng cảm thấy ngại đi chơi với hai thằng công tử con nhà giàu này vì sợ xảy ra chuyện không hay như trước nữa, nhưng nếu nói vậy chắc gì không khiến cho hai thàng bạn phẫn nộ?! Thấy Trọng nói… nghe hay quá Nam lên tiếng:
- Mày hay quá hén! Em gái thì chừng nào nói chuyện không được mà mày để tụi tao pahir chờ mày dài cổ ra vậy?
Trọng xuống nước:
- Thôi tụi bây bỏ qua chuyện này đi! Tao biết tụi bay chờ, nhưng con em tao nó mới đi thăm ông bà ngoại với ông bà già tao về, nó kể một chuyện đáng nghi lắm.
Nam hất mặt:
- Chuyện con em mày thì ăn nhậu gì đến tụi tao mà nghi với không nghi?
Trọng có vẻ sùng:
- Có ăn nhậu đến cả đám tao mới nói, chứ không ai thèm…
Quỳnh tỏ ra nóng ruột nạt Nam:
- mày khùng quá Nam! Bộ nó điên sao mà đi nói chuyện bá láp. Thôi, có gì đáng nghi mày kể đại ra đi! Đêm hôm qua tới bây giờ mày biết tao và thằng Nam ra sao không? Hẹn mày tới đây để hỏi xem mày thế nào mà cứ cà rịch cà tang hoài, khó chịu muốn chết!…
- Tao nói thiệt chứ cà rịch cà tang làm gì! Tụi bây nín để tao nói. Lúc nãy tao chuển bị đến chỗ hẹn tụi bây thì…
***
… Diễm Hồng xách túi về tới nhà, thấy chàng trai diện quần Jean áo Pull đàng hoàng và đang mang giày sắp sửa đi, cô vừa mệt mà cũng còn đang bị tung động vì chuyện lúc nãy nên muốn chia sẻ với anh:
- Anh Hai! Bộ anh định đi chơi nữa hả?
- Ừ, con nhỏ này hỏi kỳ quá! Từ chiều giờ chờ mày muốn đứt hơi, bây giờ còn hỏi. Anh mày không đi chơi thì đi đâu chứ? Tao có hẹn với mấy thằng bạn, gần tuần lễ nay không goặ tụi nó rồi.
Diễm Hồng xụ mặt:
- Anh cứ đi chơi tối ngày. Ba nhắn kỳ này mà anh không làm ăn đàng hoàng mà cứ lo đi chơi hoài là ba từ anh đó.
Trọng nghe em nói thế sừng sộ:
- Mày nói với ông già là tao đi chơi hoài vậy hả? Mày không biết là mấy ngày nay tao tu rồi sao?
Diễm Hồng không ngờ anh mình lại biết tu chỉnh như vậy, nhưng cô bực mình Trọng từ lâu rồi nên không nhin được:
- Ủa? Chuyện anh lêu lổng chơi bời không lo làm ăn nghiêm chỉnh thì mấy hồi ba lên đây ba đủ biết rồi cần gì em phải nói. Còn chuyện anh tu hay làm gì nữa thì mấy ngày nay em có ở nhà đâu mà biết. Nhưng thôi, bỏ qua mấy chuyện đó đi! Em có chuyện này đáng sợ lắm, muốn kể cho anh Hai nghe coi sao.
Trọng ngồi xuống trước mặt em:
- Chuyện gì mà đáng sợ, kêt tao nghe coi.
Diễm Hồng kể chuyện gặp người khách lạ trên xe đò rồi kết luận:
- Anh Hai à, theo cái cách nói của bác tài và anh lơ xe thì họ vừa sợ vừa có tình cảm với người hành khách lạ kỳ đó! Riêng em bây giờ nghĩ lại em cảm thấy sờ sợ mà cũng thấy tội nghiệp anh ấy nữa! Nhưng em cũng không biết tại sao anh bạn ấy lại cưa quá giang xe, trong khi nếu là ma thì bạn ấy muốn đi tới đâu mà không được.
Nghe em gái kể xong câu chuyện tự nhiên Trọng cảm thấy chột dạ nên nạt ngang:
- Chắc là người ta có lú do riêng nào đó… Nhưng thôi đi! Tưởng mày kể chuyện gì hay, kể ba cái chuyện ghê thấy bà như vậy cũng bắt tao nghe! Ma quỉ gì ở đâu? Nói xàm hoài! Thôi, ở nhà tao đi một chút nghen!
- Xí! Tưởng nói đặng chia sẻ với người ta, biết vậy nói chi cho mệt.
Diễm Hồng giận dỗi càu nhàu một mình!…
***
Trọng kể chuyện xong uống một ngụm cà phê rồi nói tiếp, trong lúc Quỳnh và Nam dường như bị rúng động nhiều hơn:
- Sao? hai thằng bây có nghi ngờ chuyện gì không? Tao nghi lắm!
Nam bất chợt lên tiếng:
- Tao biet mày nghĩ gì rồi! Hồi nãy mày không ra sớm nghe tụi tao kể.
Trọng tròn mắt, tự nhiên cà lăm:
- Kể gì?… ủa? Bộ… bộ tụi bây cũng thấy… anh ta hả?
Nam và Quỳnh đang quýnh nhưng tự nhiên thấy Trọng đâm ra nói lắp cũng thấy tức cười, Nam xác nhận:
- Ừa! Tao và thằng Quỳnh mới thấy hồi hôm nay chứ đâu! Đêm qua tao đang ngồi hóng gió trước sân, chẳng biết tại sao lại ngủ gục lúc nào không hay. Tự nhiên tao thấy bóng một người con trai ở đâu lù lù hiện ra, nó lướt tới gần tao mà… trời ơi… Cái đầu nó thì… Máu phọt ra có vòi, còn cái chân bên trái của nó thì… cụt đau mất hết một khúc… thịt da bầy nhầy còn dính lòng thòng… Máu chảy ra đỏ hoét!… Múa linh láng tràn đươi chân tao nhầy nhụa…! Tao sợ qua la lên nhưng cứ ú ớ như có gì chận họng! Rồi cái mặt xanh lè của nó chợ chiến dạng… Hai răng nanh từ từ lòi ra… hai con mắt lồi bự như con mắt quỉ sứ… nó nhe nanh đưa hai bàn tay đầy móng vuốt nhọn hoắt ra, lướt thân hình gớm ghiếc như muốn chụp lấy tao… Tao sợ quá cố hét lên!… Rồi tao giật mình tỉnh dậy không biết sao mình lại đang nằm dưới sân ướt nhepjmaf lại lạnh nữa!… Tao không phải là thằng sợ ma nhưng sao thấy ghê quá!…
Trọng há hỗ mồm không nói được gì, nó nhìn sang Quỳnh như muốn hỏi, Quỳnh tự nhiên nổi khùng:
- Mày nhìn gì? Tao cũng giống như thằng Nam, chỉ có mình mày….
Trọng hết hồn ngắt lời:
- Mình mày cái gì? Đừng nói bậy nghen!… Tao không có… dính dáng gì trong vụ án này à!… mày đừng có nổi khùng như vậy.
Quỳnh sừng sộ:
- Bậy cái gì? Nổi khùng gì? Mày không có dính dáng? Bộ mày không có ở đó với tụi tao sao?… Mày nói vụ án nào hả? Nói tầm bậy tầm bạ liệu hồn mày với tao đó.
Nam thấy tình hình vó vẻ găng nên can:
- Thôi! Hai tụi bây bình tĩnh đi! Đang nói chuyện tự nhiên gây….
Quỳnh vẫn còn bực:
- Ai thèm gây với nó. Nh
Trang:
[<] 1,[2],
3 [>]Đến trang: