rong đó. Sau này lớn khôn con thử tìm hiểu xem sao, có thể nó chỉ dẫn đường đến một kho tàng vô giá không chừng”.
Một hôm Trâm Anh tình cờ thấy lại chiếc hộp đựng vàng làm bằng sơn mài này, được nàng giấu trong tủ áo từ lâu lắm rồi. Bấy giờ Trâm Anh mới chợt nhớ đến bức di chúc của cha mẹ để lại, nàng tò mò đem ra xem xét để tìm điều bí mật nào đó mà cha mẹ nàng từng dặn dò.
Nhưng cả nửa buổi Trâm Anh vẫn không tìm ra như cha mẹ nàng từng làm, chiếc hộp mang hình chữ nhật chỉ to độ bốn tất chiều dài, còn chiều ngang chiều cao chỉ khoảng ba tấc.
Ở hai bên thành hộp có cẩn xà cừ hai hình ảnh rất khác thường. Một bên có hình chiếc thuyền buồm đang trôi trên một dòng sông, trên thuyền có nhiều người đang ngồi lắc xí ngầu bằng hình tượng ba hột xí ngầu được cẩn số rõ ràng nằm giữa thành hộp, một hột mang số 4 một hột mang số l và một hột mang số , cùng cái bàn có bốn người đang ngồi xoa mạc chược ơ đầu mũi thuyền.
Bên thành hộp còn lại là hình núi non cây lá, nhưng nổi bậc là hình một động đá bên ngoài có hai cây tháp bút cao chót vót với một người nữ ăn mặc sắc tộc trên đầu đội mâm trái cây đang múa trong dáng vui vẻ. Còn hai bên hông nơi gắn tay nắm chỉ cẩn hình hoa trang trí, không có gì đặc biệt.
Suy nghĩ thật nhiều về hai hình cẩn ốc xà cừ nơi thành hộp, Trâm Anh không hiểu ra ý nghĩa của nó.
Cho nên Trâm Anh nhớ lại lần đầu tiên khi nàng gặp Ngọc Duy trong một vũ trường, thấy anh mang vẻ phong trần nhưng ẩn sau nét phong sương là một khuôn mặt hào hoa tuấn tú nhất là bộ râu mép mọc đen đậm trên môi, cùng một thân thể cường tráng nở nang căng sau áo sơ mi giống như một lực sĩ thể hình.
Ngay từ buổi đầu gặp gỡ mà Trâm Anh đã đâm si mê Ngọc Duy, không biết nàng có tính lãng mạn hay không mà chỉ sau một vài lần, nàng đã hiến thân cho anh không hề thấy hối tiếc.
Nhưng Ngọc Duy chỉ xem Trâm Anh như một cô nhân tình, chỉ muốn bòn rút tiền mà chưa bao giờ anh nói đến chuyện hỏi cưới nàng làm vợ. Đến một hôm Trâm Anh thấy nàng như bị lừa dối cả tình lẫn tiền, nên đành nói lời chia tay với Ngọc Duy trong nổi đau khổ dày vò.
Trâm Anh ăn vẫn biết nàng còn yêu Ngọc Duy nột cách mù quáng, biết anh chỉ là tên lừa đảo, sở khanh. Nhưng khi chia tay nhau mà nàng chỉ mong anh quay trở lại, ôm nàng vào trong vòng tay để ấp ủ và cho nàng tận hưởng niềm hạnh phúc đang dâng tràn trong cơ thể.
Tuy nhiên tự ái không cho phép Trâm Anh đi tìm lại Ngọc Duy, nếu không có cái hộp khảm xà cừ chứa đựng điều bí mật làm nàng bị ám ảnh triền miên, sau những gì cha mẹ nàng viết trong “di chúc”.
Thân gái mồ côi, Trâm Anh không biết dựa vào ai để cùng đi tìm bí mật trong chiếc hộp. Có lão Triệu bác nàng nay tuổi đã già, ông chỉ có thể tư vấn còn về hành động thì không thể hiên ngang như thời ông còn khoẻ mạnh vẫy vùng ở miềnTrung.
Chỉ có Ngọc Duy có thể cùng nàng đi phiêu bạt khắp nơi, có thể bảo vệ nàng và vả lại nàng rất yêu thương nhớ nhung một người ngang tàng như anh, mặc dù anh từng dối gạt nàng.
Lúc Trâm Anh gặp lại Ngọc Duy, anh đang xơ xác không còn một đồng trong túi, thật đúng với câu gặp “quả báo nhãn tiền” hay “vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, Ngọc Duy lấy tiền của nàng đi nuôi vũ nữ giờ bị chúng lột cho sạch sẽ rồi bỏ mặc anh tự đi tìm cái sống qua ngày.
Gặp lại Trâm Anh, bấy giờ Ngọc Duy mới thấy ân hận những gì anh từng gieo đau khổ cho nàng, nên anh chỉ biết nói:
- Bây giờ anh cảm thấy ân hận quá, thấy tiếc những gì em từng cho anh mà không biết giữ gìn, đúng là anh đứng núi này trông sang núi nọ.
Trâm Anh nhìn Ngọc Duy trong ánh mắt thông cảm, nàng hiểu với cánh tay cán giá và trên khuôn mặt với cái bớt xanh bên má, đa số người nếu có yêu nàng cũng chỉ vì tiền không phải vì tình vì sắc. Ngọc Duy cũng vậy thôi nhưng nàng chấp nhận anh, vì nàng vẫn còn yêu anh tha thiết.
Lúc đó Trâm Anh thương cảm anh mà nói:
- Em hiểu tâm tạng của anh, làm sao yêu được một người con gái có dị tật như em. Em đành chấp nhận cho số phận đã được trời đất an bày từ khi mới sinh ra, bây giờ chỉ muốn anh trở về hợp tác cùng em đi tìm một kho báu cổ, nếu hoàn tất chúng ta chia nhau rồi chia tay cũng được!
Với lời lẽ thắm thiết của Trâm Anh và anh đang sống trong nỗi tuyệt vọng, Ngọc Duy đã cùng nàng sum họp, nhưng tâm trạng mỗi người chưa hòa cùng một nhịp điệu với nhau.
Cũng như Trâm Anh khi nhìn vào chiếc hộp khảm xà cừ, Ngọc Duy đã tỉ mỉ nhìn nó không chớp mắt. Cuối cùng anh nhìn nàng rồi nói.
- Đúng là chiếc hộp mang một bí ẩn kỳ bí nào đó, mà từ cha mẹ em đến chúng ta chưa tìm ra cách để giải mã nó.
Trâm Am ngước mắt nhìn Ngọc Duy, rồi nàng lên tiếng dò hỏi:
- Vậy mình chịu đầu hàng như cha mẹ em đã từng đầu hàng với chiếc hộp này sao anh?
Ngọc Duy lắc đầu, anh đáp:
- Không thể đầu hàng chiếc hộp này dễ dàng như vậy, em hãy đánh điện ông Triệu về thành phố giúp chúng mình tìm ra mã khóa của chếc hộp. Ông ấy am tường rất nhiều điều.
Bấy giờ Trâm Anh còn lưỡng lự nàng nói:
- Hiện giờ bác Triệu bị thương tật, không biết em mời bác có đến không, nhưng với đầu óc của một Gia Cát Lượng, bác Triệu sẽ giúp chúng ta thực hiện được mong mỏi từ cha mẹ em trước khi chết để lại.
Đúng như dự đoán của Trâm Anh và cả Ngọc Duy, lão Triệu nhận xong bức điện đã tức tốc vào ngay thành phố. Khi Ngọc Duy cho ông biết về chiếc hộp có ẩn chứa một bí mật mà chưa ai giải đáp ra, ông cũng mất khá nhiều thời gian nhìn ngắm, vắt óc suy nghĩ về nó.
Mọi người từng gõ lên thành hộp xem ở đấy có ngăn vách nào ẩn chứa điều bí mật không. Vẫn là những âm thanh khô khốc báo hiệu cho thấy chỉ là những tấm ván được phủ lên lớp sơn mài mà thôi.
Đến mấy ngày sau lão Triệu mới có câu trả lời cho cặp nhân tình được biết:
- Bác có thể nói chiếc hộp này khá lạ lùng và bí ẩn, nên bác có 3 ý kiến về nó như sau:
- Thứ nhất, bức tranh có ba hột xí ngầu, có thể tác giả dân đổ bác mong chuyện cờ bạc ăn thua được thuận buồm xuôi gió không chừng.
- Thứ hai, bước tranh núi non có một người nữ đang múa trên sơn động, mang ý tưởng về một khu núi rừng có người của một bộ tộc thiểu số sống trên cao nguyên.
- Thứ ba, hai bức tranh cẩn ốc xà cừ bên thành hộp không giống các mô hình chúng ta thường gặp trong các bức sơn mài, vì nó ẩn dụ cho ta biết ý của hai bức tranh đó, như bác vừa nói.
Ngưng lại đôi giây như để tiếp hơi, lão Triệu lại tiếp tục nói với hai người:
- Ý thứ ba có thể giải đáp qua hai ý trước, và lời giải này chỉ mang nghĩa tượng trưng, chỉ là cách chỉ dẫn gián tiếp cho điều bí mật mà chúng ta đang muốn tìm hiểu.
Khi lão Triệu vừa dứt lời, Trâm Anh hỏi ngay:
- Vậy chiếc hộp còn ẩn chứa thêm điều gì nữa?
Lão Triệu bóp đầu suy nghĩ, đoạn ông lên tiếng trả lời cho cháu gái:
- Nhớ hồi xưa bác có quen với một người tên Tư Mắt Kiếng, ông ta khai thác ngành cờ bạc bên Cao Mên. Có lần qua trà dư tửu hậu, ông Tư từng nói với bác, ngành cờ bạc hiện nay có bốn cao thủ thuộc loại siêu hạng chưa ai vượt qua kỳ tích, bốn người này là sao sáng trong làng đổ bác được mọi người tôn vinh là Tứ Đại Thiên Vương.
Trâm Anh nghe lão Triệu nói, càng lúc nàng càng cảm thấy thích thú, nên hối thúc ông kể tiếp:
- Rồi sao nữa bác Triệu?
- Bốn người đó, một người tên Hải Bằng vua về đánh bài xì-phé, người thứ hai là kê vương Lý Bá mà người vùng Đông Nam Á chưa ai địch lại môn chọn gà, đá gà của ông ta. Còn người thứ ba thứ tư là hai chị em ruột tên Mã Yến và Mã Thành, thuộ
Trang:
[<] 1,[2],
3,
4,
18 [>]Đến trang: