không một tên nào đủ can đảm để chống chọi lại. Cũng như tên Ngọc Duy, bọn chúng đã bị chôn chặt chân vì thứ ánh mắt ác quỷ đang nhìn bọn chúng chằm chằm như để thôi miên.
Bắt đầu ba con ma cà rồng đến bên ba tên thủ hạ của tên Ba Kim Anh, rồi ba con ác quỷ ôm chặt lấy thân thể chúng. Sau một tràng cười dài ma quái, ba ác quỷ hút máu mới đưa răng vào cổ của mỗi tên mà cắn.
“Phập” là tiếng động nghe thật nhẹ nhàng cho biết răng nanh của loài ác quỷ đã ngoạm chặt vào cổ từng tên, nhưng lại làm đau đớn từng tên rồi chúng cứ run rẩy trong vòng tay của quỷ hút máu, vì vậy không một tên nào nói được câu gì hay là chúng quá khiếp sợ đã sinh ra đột tử?!
Tên Ba Kim Anh thì chưa bị con ma cà rồng nào đến bắt, bởi bọn quỷ hút máu còn đang say sưa với đám thủ hạ của hắn. Nhìn thấy cảnh ba tên đàn em quá khiếp sợ mà chết trong tay ba con ma cà rồng, khiến tên Ba Kim Anh không tài nào dám ngó đến nữa mà vụt chạy khỏi nơi có bọn ác quỷ lộng hành.
Tên Ba Kim Anh đâu biết ba con ma cà rồng kia chính là hồn ma của Trâm Anh, lão Triệu và lão Trương Dìn đang thay trời hành đạo, giết hết bọn khát máu giết người để trừ hại cho dân.
Tên Ba Kim Anh cứ chạy như một tên điên, tưởng như thế là thoát được số trời. Bỗng nhiên hắn phải dừng chân đứng lại vì ngoài những con ma cà rồng hắn vừa trông thấy, bây giờ là số oan hồn có đến gần hai mươi tên, người thấp lùn, mặc áo kaki vàng, đầu đội mũ vải có trùm kín cả hai bên tai, trên nón có gắn cả cờ Nhật Bản.
Tên thủ lĩnh Đại Bàng Xanh đã nhận ra ngay những oan hồn này đều là lính Nhật, mà hắn từng nghe bà Mã Yến kể, tên sĩ quan Nhật Yamashito đã giết hết bọn lính sau khi đi giấu của cải vào trong hang đá, bây giờ chúng là những hồn ma đang canh giữ kho tàng.
Mà đúng vậy, một hồn ma lính Nhật có lẽ là tên Hoshinako người cùng bà Mã Yến đi đến khu rừng Hòn Dề này, biết đôi chút tiếngViệt đã đứng ra nói:
- Nhà ngươi đi đến rừng này định cướp kho đồng đen của bọn tao hay sao?
Tên Ba Kim Anh giờ đây nào còn muốn kho báu này nữa, hắn đã thấy máu chảy quá nhiều, chảy lênh láng tràn ra dòng sông Tản Mỹ, bây giờ hắn đang tìm đường định trở về nhà và giã từ luôn nghề cướp của giết người, mong tạo lại phúc đức, mong sao cho hắn được sống thọ là sung sướng nhất đời.
Tên Ba Kim Anh liền lắc đầu đáp lời với các oan hồn giữ của, hắn mới ấp a ấp úng nói:
- Không phải tôi, tôi có biết gì về kho báu ở khu rừng Quảng Sơn này đâu chứ?
Nhưng hồn ma tên Hoshinako đã cười ha hả nói:
- Ngươi chỉ là tên cướp cạn làm sao cướp được kho báu trên tay “vua” của kẻ cướp. Và nhà ngươi cũng đừng nói ở rừng này không có kho báu, vậy tại sao ngươi lại bắt cóc đưa bà Mã Yến đến đây?
Tên Ba Kim Anh đâu hiểu ra mối dây thâm tình giữa hồn ma tên lính Nhật với bà Mã Yến ngày xưa như thế nào, nên hắn càng thêm run sợ một lần nữa khi nghe một hồn ma nước ngoài nói ra vanh vách những bí mật của hắn.
Là một chúa đảng cướp mang đầy tính xảo quyệt, tên Ba Kim Anh lại lắc đầu để bào chữa:
- Bà Mã Yến ư? Bà ấy đi theo tên em trai là Mã Thành chứ tôi có bắt cóc đâu?
Hồn ma tên lính Nhật lại cười lên the thé hắn ngoắt tay cho đám oan hồn đến bao vây lấy tên Ba Kim Anh rồi mới lên tiếng:
- Đến giờ khai tử mà ngươi hãy còn đối trá, ngươi biết bà Mã Yến quá rành đường đi đến kho báu cũng như bà biết có bao nhiêu cạm bẫy, ma thuật có trên đường, vì thế ngươi lên tận Sơn La bắt cóc bà ấy đưa đến đây, khi biết Mã Thành không giữ chiếc hộp khảm xà cừ mà là bọn Ngọc Duy người Vệt kia, nhưng bọn chúng cũng đã chết hết rồi!
Bọn oan hồn lính Nhật bắt đầu nối vòng tay.
Mỗi lúc càng ép sát vào tên Ba Kim Anh, làm hắn thấy một con kiến cũng không thể lọt qua huống gì là một con người. Nên tên Ba Kim Ahh liền quỳ xuống sụp lạy như tế sao trên trời:
- Mấy ông Nhật hãy tha mạng cho tôi, tôi xin giã từ nghề ăn cướp và cả khu rừng Quảng Sơn có kho báu này, không bao giờ dám quay đầu đến nữa.
Hồn ma Hoshinako như tên chỉ huy của đám oan hồn, hắn không nói thêm lời nào mà xua tay cho đám oan hồn linh Nhật tràn đến. Những tên lính Nhật như đói đã lâu ngày nay có con mồi đưa máu đến, nên chúng giành giật nhau xâu xé xác tên Ba Kim Anh cho hết đời một tên chúa đảng cướp.
Đến khi oan hồn những tên lính Nhật buông tên Ba KimAnh ra, hắn chỉ còn lại bộ xương người trắng hếu trơ ra dưới ánh trăng đêm.
° ° °
Cuộc sống của những kẻ có túi tham không đáy dù đã chết trong máu, vừa hết nhóm của tên Ngọc Duy đã đến nhóm cướp Đại Bàng Xanh, tất cả không còn một ai trở về được nhà.
Còn bọn Nhật dưới sự chỉ huy của tên Katashu, sau khi đốt hết lều trại của tên Ba Kim Anh và đám thuộc hạ, ông ta nở miệng cười khoái trá, khi thấy bọn Đại Bàng Xanh chỉ còn lại bốn tên đang chạy ra hướng sông định tẩu thoát, tên Katashu liền cho người đuổi theo tận diệt cho bằng được.
Khi chúng chạy ra đến bên sông, bọn Nhật cũng chỉ còn lại đúng sáu tên, tên Katashu đã mất đấu tên thông ngôn Hoàng Tuấn sau khi thấy anh ta cứu thoát vừa xong hai người già một nam một nữ chạy sâu vào rừng.
Bọn Nhật thấy ba chiếc canô còn nổ máy nhưng vẫn nằm im trên bến, ngoài ra chúng thấy có ba thây người nằm chết mà da thịt đã tím tái bên bờ, khi nhìn kỹ các xác chết, tên Toshi mới vụt lên tiếng cùng bộ mặt hớt hãi nói với tên chỉ huy:
- Bọn này chết không phải vì trúng đạn, mà chết vì bị ma cà rồng hút hết máu!
Tên Katashu cũng ngạc nhiên không kém, ông ta cũng thảng thốt kêu lên:
- Trong rừng này có cả bọn quỷ hút máu, sao ngài Yamashito không nói cho bọn ta biết để còn đề phòng bọn ma quỷ?
Bấy giờ tên Toshi cũng hỏi thêm:
- Phải chi chúng ta có được hai người dẫn đường như tên HoàngTuấn nói, thì thật là hay. Mới biết rõ có những thứ ma thuật hay cạm bẫy ở trên đường đi.
Còn tên Kawaki vừa đi thám thính quay về báo:
- Ở khúc rừng đằng kia tôi thấy có bộ xương người hình như mới chết, nhưng không còn chút da thịt nào, có lẽ là xác tên thủ lĩnh băng cướp Đại Bàng Xanh. Nhưng mà có loài thú nào lại gậm nhấm được như thế chứ?
Tên chỉ huy Nhật vừa mới ngạc nhiên sau khi phát hiện ra ba xác chết vì bị ma cà rồng hút máu, giờ ông ta nghe tin tên chúa đảng Đại Bàng Xanh chết không còn chút da thịt dính trên người. Nên bắt đầu cảm thấy lo sợ:
- Cạm bẫy trong rừng thì ta tránh được, còn quỷ hút máu là do ai hay do ma thuật của những người Thượng ở sơn bản kia?
Tên Toshi bây giờ cũng đã hết thái độ ngang tàng, hắn thấy khu rừng Quảng Sơn này có quá nhiều bí ẩn và kỳ bí, không biết con nguời có chống lại bọn ma quỷ kia hay không. Hắn mới nói:
- Thưa ngài Katashu! Vậy ta có nên đến hang đá chứa số của cải của ngài Yamashito không?
Tên Katashu rất ấm ức khi hai con tin không có trong tay. Và ông ta cũng không thể ra lệnh cho đám thuộc hạ đến bản Ma Nôi hỏi về các ma thuật được trấn ếm trên đường. Ông ta hiểu rằng với số người của mình hiện giờ không thể nào chống nổi với một bản sóc đông dân và còn là lãnh địa của họ.
Cuối cùng tên chỉ huy Nhật cũng phải đi đón quyết định, dù trong đầu đang trĩu nặng với nhiều nỗi bức xúc:
Cả hai nhóm người Việt đi đến khu rừng này đã chết không còn một ai. Bây giờ chỉ còn lại chúng ta cứ thênh thang đi đến hang đá của ngài Yamashito, vậy chúng ta còn lo âu hay sợ sệt gì chứ!?
Tên Kawaki nghe tên chỉ huy thông báo cả nhóm tiếp tục lên đường, làm hắn phải le lưỡi lắc đầu mà nói nhỏ với đồng bọn:
- Ông ta đưa bọn mình đi vào
Trang:
[<] 1,
17,
18,[19],
20,
18 [>]Đến trang: