ang sống vất vưởng trên chốn nhân gian đang tìm hắn để đòi mạng.
Ba con sói nhe nanh đang gầm gừ, rồi chúng tru lên từng tràng dài như ta thán cho tình đời, tình người sao quá lạnh lùng bạc bão, làm tên Ngọc Duy sợ hãi đến điếng hồn. Hắn lại lia ngay một tràng đạn vào ba con sói, nhưng chúng vẫn đứng im lìm không hề suy suyễn đến thân, làm hắn phải kêu lên:
- Sói ma!
Tiếp theo sau tiếng kêu thảng thốt của tên Ngọc Duy, ba con sói mới từ từ hiện hình thành ba người mà hắn đã giết chết để mong chiếm kho báu nơi khu rừng Hòn Dồ này làm của riêng.
Bắt đầu là bóng dáng của Trâm Anh đang hiện dần ra thật rõ nét, nàng vẫn mặc bộ váy đầm mà tên Ngọc Duy từng quăng thây xuống dòng sông, cho nên bóng ma vẫn còn ướt đẫm nước, tóc tai ướt sũng áp sát vào khuôn mặt xanh như tàu lá, chỉ khác nơi miệng Trâm Anh bây giờ còn có thêm hai cải răng nanh nhọn hoắt đang đọng đầy máu. Nàng nhìn hắn rồi lên tiếng nói đầy âm thanh ma quái:
Ngọc Duy ơi, trời đất không bao giờ tha cho kẻ giết người cướp của như mi.
Hôm nay ba oan hồn, ta cùng lão Triệu, lão Trương Dìn tìm mi thay trời hành đạo, xét xử tội trạng của mi đây!
Tên Ngọc Duy cũng đã trông thấy những con sói ma cũng đã hiện nguyên hình thành lão Triệu đang thắt cổ trên cành cây cao, cái lưỡi của lão thè dài xuống đất như con rắn đang lượn lờ, chỉ chờ chực quấn lấy thân thể hắn. Còn lão Trương Dìn bị hắn cắt mất lưỡi sao mà giờ đây đã nguyên trạng trở lại, cái lưỡi của lão cũng dài không kém cái lưỡi kia, cũng đang ngo ngeo lượn lờ đến bên chân hắn.
Tên Ngọc Duy bắt đầu đâm khiếp sợ sau khi nghe hồn ma Trâm Anh tuyên án, hắn định co chân bỏ chạy nhưng không hiểu sao chân hắn cứ cứng như đá, nặng như chì, không sao nhúc nhích nổi.
Lúc này tên Ngọc Duy mới hiểu câu “ác giả ác báo” hay “quả báo nhãn tiền”.
là như thế nào.
Cho nên hai mắt tên Ngọc Duy bắt đầu đẫm lệ, hắn khóc lóc van xin ba oan hồn đang ơ trước mặt:
- Tôi đã biết tội rồi, xin các người hãy tha mạng cho tôi được sống, tôi nguyện ăn năn hối cải suốt đời.
Nhưng hồn ma Trâm Anh nào có thể tha thứ cho hắn, nàng bị hắn lừa đối đến hai lần và còn bị giết chết rồi quẳng xác để phi tang. Và vừa rồi vẫn theo bản chất cũ, hắn giết hết bọn đàn em định chiếm kho báu về cho riêng mình để hưởng thụ:
- Ngọc Duy ơi, giờ mi ăn năn sám hối cũng đã muộn, ba oan hồn Năm Kiểng, Văn Hùng và Thạch Xiêng bị mi giết oan ức đang kiện tới Diêm Vương, bọn đầu trâu mặt ngựa đã kéo đến đưa mi xuống Diêm Vương hỏi tội mi đó!
Nghe đến đây tên Ngọc Duy đã thấy cái lưỡi của hồn ma lão Trương Dìn đang quấn chặt lấy chân, còn cái lưỡi lão Trệu đang quấn lấy tay hắn, áp chặt vào thân như nêm cây chả. Hắn không thể cử động được toàn thân.
Hồn ma Trâm Anh lúc bấy giờ mới bay nhẹ nhàng đến bên tên Ngọc Duy, rồi với hai cái răng nanh dài khủng khiếp đã cắm chặt vào cổ hắn, làm máu phun ra có vòi. Thân thể tên Ngọc Duy đang từ hồng hào đã đổ sang màu tím sẫm, vì người hắn không còn một chút máu để được sống sót, thân thể đang rũ rượi, nhưng hai mắt vẫn nhìn như để van xin.
Hồn tên Ngọc Duy đã thấy xuất hiện trước mắt có rất nhiều oan hồn, và cả những tên đầu trâu mặt ngựa từ dưới âm ty đang kéo đến. Hắn đã nhận ra cuộc đời tham lam biển lận và giết chóc, hắn không thể che mắt được trời đất.
Bọn Nhật cũng chưa chịu để yên cho bọn cướp Đại Bàng Xanh nằm dưỡng thương. Trong ánh lửa bập bùng giữa đêm tối, tên Katashu đưa mắt nhìn về căn liều mà gã Toshi vừa đưa tay ra chỉ, đây là căn lều có kích cỡ lớn hơn hai lều còn lại, có lẽ là chỗ ngủ của tên thủ lĩnh Ba Kim Anh.
Tên chỉ huy Nhật liền nói cho tên Toshi nghe:
- Diệt gọn căn lều ở giữa.
Tên Toshi nghe rõ lệnh truyền của chỉ huy, hắn nhanh nhẹn di chuyển trên những cành cây cao như một con vượn rừng, êm thắm đến nổi không có một tiếng động nào ngoài những tiếng lá xào xạc trong đêm nổi lên. Khi đến gần ba căn lều vải, tên Toshi liền rút trong người ra quả lựu đạn rồi tung vào cái lều được tên chỉ huy Katashu ra lệnh hủy diệt.
- Bùm!
Tiếng nổ nghe chát chúa lại vang động khắp núi rừng, một vầng lửa khói bốc lên, tiếp theo là những tiếng nổ khác cùng hòa nhập, các vật dụng từ trong lều bị phá hủy tan nát bắn ra tung toé khắp mọi nơi.
Tên Katashu nhìn gã thuộc hạ mà cười, ông ta hài lòng trước chiến công mới của nhóm Nhật.
Ba oan hồn đang lẫn khuất trong rừng đều nghe thấy tiếng nổ từ lều trại của bọn cướp Đại Bàng Xanh. Hồn ma Trâm Anh đã buộc miệng nói:
- Đã đến lúc chúng ta trừ diệt bọn này rồi.
Nói xong nàng kéo lão Triệu, lão Trương Dìn cùng bay bổng đến nơi lều trại của bọn cướp.
Trở lại trận giao chiến giữa bọn Nhật với bọn Đại Bàng Xanh. Tên Ba Kim Anh đang hết sức bối rối lẫn tức giận, hắn quăng luôn cây ba-toon vào rừng khi thấy bọn đàn em đứa chết đứa bị thương, trong đêm tối mà hắn thấy màu máu đang hòa trộn trên nền cỏ xanh bởi căn lều đang còn rực lửa.
Biết không thể chống cự với bọn Nhật trong bóng tối, tên Ba Kim Anh chỉ còn con đường:
- Rút hết về bến sông!
Trước đây cả nhóm đông đến tám người, đã nô nức hồ hởi trong đầu nghĩ đến kho báu, bây giờ chỉ còn đúng bốn người đang hồn xiêu phách tán, đang phải chạy nhanh về chỗ giấu mấy chiếc canô.
Tên Năm Hổ nhìn tên Lền Xẹo nói:
- Mày theo bảo vệ đại ca, còn tao với thằng Năm Năn-xy đi sau lo cản hậu.
Tên Ba Kim Anh chạy ra trước đến chỗ đậu ba chiếc canô, hắn vội vàng nhảy lên một chiếc làm tên Lền Xẹo phải nhảy theo sau. Hai tên còn lại là Năm Hổ với Năm Năn-xy cũng nhảy lên chiếc khác.
Nhưng bất ngờ cả hai chiếc canô tuy nổ máy nhưng không thể nhúc nhích mà rời bến, chúng như có ai đang trì kéo lại, làm tên Ba Kim Anh lo sợ bọn Nhật sẽ đuổi đến nơi, hắn lại thét với bọn thủ hạ:
- Tụi bay xuống xem canô có bị vướng gì không, sao không thể chạy được?
Tức thì trên mỗi chiếc canô một tên nhảy xuống xem xét, nhìn trước ngó sau không thấy gì, một tên nói:
- Không vướng gì hết đại ca ơi!
- Bộ ở đây có ma sao mà nó không chạy được?!
Tên Ba Kim Anh phải lên tiếng cằn nhằn rồi hắn nghe như có tiếng người đáp lại, mà không phải từ tiếng của đám đàn em:
- Phải, bọn ngươi đã gặp ma rồi. Vì ngày tận số của băng cướp Đại Bàng Xanh đã đến, bọn ngươi chỉ biết sống trên mồ hôi nước mắt của kẻ khác, đi cướp của giết người mà không gớm mắt, hôm nay những oan hồn chết vì bọn ngươi đã kiện đến Diêm Vương, Nam Tào Bắc Đẩu cũng đã rũ sổ bọn ngươi rồi …
Tiếp theo câu nói là ba hồn ma Trâm Anh, lão Triệu và Trương Dìn từ trên những thân cây nhẹ nhàng bay bổng xuống đất, hiện ra trước mắt tên Ba Kim Anh như ba con ma cà rồng, bởi con ma nào cũng có hai cái răng nanh nhọn hoắt, đang nhe ra như để hăm dọa bốn tên cướp.
Tên Năm Năn-xy từ thuở sinh ra đến giờ gã mới thấy ma quỷ hiện hình, mà thứ ma này như ma cà rồng thường hút máu người. Làm gã kêu thét lên:
- Ma cà rồng xuất hiện đại ca ơi!
Mặc dù là dân cướp của giết người không sợ thấy xác người nằm chết trên vũng máu, mà đôi khi chúng còn nghĩ khi họ chết sẽ trở thành những bóng ma vất vưởng. Nghĩ thì nghĩ nhưng bọn chúng nào đã thấy được ma, còn đêm nay chúng mới chính mắt trông thấy ba con ma cà rồng thật sự, quá rùng rợn hơn cả lúc tưởng tượng.
Con ma cà rồng nào cũng có hai cái răng nanh dính đầy máu, tóc tai bù xù, còn khuôn mặt sáng xanh như chất phản quang. Cả ba con ma đang nhảy cà tưng đến từng tên một,
Trang:
[<] 1,
16,
17,[18]
[>]Đến trang: