óng người đang đu đưa trên cành cây liền giương súng bắn. Tiếng đạn nổ giòn giã, bóng người trên cây đã vội chuyền nhanh sang nhành khác. Ở một hướng khác tên Ba Kim Anh nghe có tiếng gào thét bằng tiếng Nhật làm hắn cảm thấy sợ.
Bọn Nhật và Đại Bàng Xanh cứ nấp bên những thân cây mà bắn trả đũa lẫn nhau. Riêng xác Hoàng Tuấn qua âm hồn lão Triệu, người vừa nổ súng bắn tên Năm Hổ, sau khi chuyền cành, anh ta nói vọng xuống cho hai tên Toshi và Kawaki nghe:
- Dặn anh em đừng bắn vào hai người lớn tuổi.
Nghe Hoàng Tuấn dặn đò, tên Toshi cùng Kawaki mới leo nhanh lên cây, chúng cũng chuyền cây như con sóc từ cành này sang cành khác. Khi hai tên đến nơi, Hoàng Tuấn bắt đầu xuất hiện cho bọn Đại Bàng Xanh thấy nhằm đánh lạc hướng.
Tên Năm Hổ nhìn thấy dáng Hoàng Tuấn đứng trên cây, hắn mím môi toan tính trả hận. Và vừa lúc có thời cơ, tên Năm Hổ liền đưa súng lên nã đạn xối xả về phía anh ta.
Lúc này như một ninja thời trung cổ của Nhật, tên Kawaki đã phóng ra những cây ám khí, lao nhanh đến từng tên trong đám Đại Bàng Xanh đang ẩn sau những thân cây, một vài tên trúng phải ám khí phải rú lên vì đau đớn.
Tên Ba Kim Anh biết bọn Nhật đang tập kích, hắn lại thấy nhiều tên đàn em bị trúng ám khí nên lại gào thét thúc giục:
- Có mấy thằng Nhật ở trên cây, bắn nhanh lên!
Sau khẩu lệnh, bọn đàn em của hắn ngước mắt nhìn lên những cành cây còn tay cứ bóp cò súng, làm những cành trúng đạn rơi lả tả.
Tên Ba Kim Anh biết bọn hắn đang nằm trong tầm tập kích của bọn Nhật, muốn chống trả cũng không xong, mà sau bọn Nhật còn có một nhóm người khác cũng đi tìm kho cổ vật, thế nào cũng có đụng độ nữa. Tiến thoái lưỡng nan, tên Ba Kim Anh đành phải quyết định chạy thoát ra vùng nguy hiểm:
- Rút lui! – Tên thủ lĩnh Đại Bàng Xanh la lên.
Cả bọn đàn em nghe lệnh tên thỉ lĩnh liền lập tức rút chạy về hướng lều trại, vừa chạy chúng vừa kéo hai chị em họ Mã cùng chạy theo.
Lúc này hai tên Toshi và Kawaki đã tuột xuống đất, liền đá chân phóng cước vào hai tên Năm Hổ và Lền Sẹo. Hồn ma lão Triệu lúc này đã có mặt qua xác tên thông ngôn, lão kéo tay chị em bà Mã Yến để chạy. Bấy giờ cũng qua xác Mã Thành, âm hồn lão Trương Dìn mới nói nhỏ với bà Mã Yến:
- Chị đừng lo đó là người của ta.
Nghe em trai nói, bà Mã Yến không nói câu nào vội vã cùng Mã Thành chạy theo Hoàng Tuấn. Cả ba đang thoát đi nhưng không qua nổi mắt tên Năm Hổ, hắn đã la to cho tên Ba Kim Anh nghe:
- Bọn Nhật bắt chị em bà Mã Yến rồi, đại ca ơi!
Tên Ba Kim Anh thấy Hoàng Tuấn dẫn hai chị em họ Mã đang thoăn thoắt chạy trong rừng, hắn đưa súng ra nhắm vào Hoàng Tuấn bắn tới.
Nhân cơ hội bọn Đại Bàng Xanh còn đang hỗn loạn, hai tên Toshi và Kawaki lại tung tiếp ám khí về phía chúng, nhằm dọn đường cho Hoàng Tuấn dẫn chị em bà Mã Yến chạy về hướng lều trại.
Tên Ba Kim Anh đành bất lực đứng nhìn hai con tin bị bọn Nhật bắt đi mất.
Mà không còn lại con tin bọn hắn sẽ không biết đường đến kho báu, cái chết sẽ đến nhanh hơn khi đám đàn em của hắn đang bị trúng thương la liệt.
Nói về hồn ma lão Triệu qua xác tên thông ngôn Hoàng Tuấn, lão đưa được hai chị em họ Mã thoát khỏi vùng nguy hiểm, đến một nơi mà hồn ma Trâm Anh đang chờ đợi.
Thấy bà Mã Yến và Mã Thành bình an vô sự, bấy giờ hồn ma lão Trương Dìn qua xác của Mã Thành vội vã phà một hơi thở vào nặt bà Mã Yến, khiến bà cứ đờ đẫn người rồi từ từ ngã xuống đất nằm ngủ mê man. Hồn ma của lão thầy bói họ Trương mới thoát khỏi xác Mã Thành, lão lên tiếng:
- Bây giờ chúng ta hoàn toàn tự do, vậy hãy trả xác lại cho mọi người, để họ ở đây cũng an toàn rồi.
Hồn ma Trâm Anh cũng gật đầu đồng ý:
- Phải, chúng ta chỉ mượn xác bọn họ để dắt bọn bất lương đến dây tiêu diệt lẫn nhau. Giờ qua oan hồn của ma, chúng ta mới rảnh tay đi giết tên khốn nạn lưu manh Ngọc Duy cho hả dạ, mà linh hồn cũng được siêu thoát.
Nói xong hồn ma Trâm Anh đã thăng ra khỏi xác của Cẩm Nhung, còn lão Triệu cũng để tên thông ngôn Hoàng Tuấn nằm bên Cẩm Nhung mà thoát ra khỏi người anh ta.
Ba hồn ma nhìn bốn con người đang nằm thiêm thiếp bên nhau, hồn ma Trâm Anh lại nói tiếp:
- Bốn người này vô tội, không nên cho họ thấy cảnh ma quái và máu lửa sắp diễn ra trong khu rừng Hòn Dồ này. Bác Triệu đã học xong thuật nhiếp hồn, xin bác thu phục tâm linh cho được ngủ say đến ngày mai hãy tỉnh giấc.
Hồn ma lão Triệu cũng thấy không còn cách nào hay hơn, ông ta như lão Trương Dìn mới đây, liền đưa đôi mắt có ánh sáng màu đỏ rực mà nhìn vào mặt từng người như để thôi miên.
Thấy chị em bà Mã Yến, Cẩm Nhung và Hoàng Tuấn bắt đầu đi vào giấc ngủ. Ba âm hồn ma quái mới đứng xoa tay thỏa mãn, rồi mỗi người bắt đầu biến dạng thành những con sói trong rừng.
Hồn ma lão Triệu nói:
- Nhờ cháu Trâm Anh sống khôn chết thiêng, khi hai bác chết đi gặp được cháu dẫn đến một linh hồn đạo sĩ mà học được pháp ma biến hình. Cả ba chúng ta giờ đâymuốn ẩn muốn hiện, muốn thay đổi hình dạng lúc nào cũng được. Bác chết đi mà thấy linh hồn đang vui vẻ vô cùng.
Tiếp sau là hồn ma Trâm Anh lên tiếng:
- Gần hai mươi linh hồn bọn lính Nhật chết oan đang chờ chúng ta, chúng muốn trả thù bọn Nhật đến đem số của cải phi nghĩa về nước. Vậy chúng ta hãy mau đến đó kẻo chúng trông đợi.
Còn nhóm người bốn người của tên Ngọc Duy, sau khi bị người của bản Ma Nôi đuổi ra khỏi sơn bản, chúng đang thất thiểu đi tìm hang đá chứa kho báu.
Tên Ngọc Duy chỉ muốn âm thần đến hôi của trong hang đá rồi bỏ trốn, vì thấy bọn hắn có quá ít người bên mình chỉ có một khẩu tỉểu liên và một cây súng ngắn, và qua những tiếng súng nổ đang vang dội trong rừng, hắn tự lượng sức người và khí giới không thể kình chống lại với bọn Nhật và bọn cướp Đại Bàng Xanh.
Tên Ngọc Duy mới nói với đồng bọn:
- Tao không ngờ chuyến đi tìm kho báu này lại đụng độ với hai nhóm người dữ tợn kia, súng ống của chúng đầy đủ quá, còn bọn mình chỉ có cây tiểu liên này làm sao kình chống lại. Bây giờ tao tính, chúng ta nên chia tay ở đây đường ai nấy tự bảo toàn sinh mạng, ai muốn gì thì tùy ý.
Thầy Năm Kiểng đâu như tên Ngọc Duy hay hai tên giang hồ còn sống sót là Vân Hùng, Thạch Xiêng. Ông ta liền nói ngay:
- Chú Duy muốn bỏ rơi anh em hay sao đây? Chú có súng, biết đường đi đến kho báu, còn ba anh em tôi nào có gì ngoài cây mã tấu trong tay?
Tên Thạch Xiêng cũng đã bắt đầu nổi nóng, hắn liền chỉ tay vào mặt tên Ngọc Duy rồi thét:
- Mày là thằng lưu manh, mày muốn hưởng trọn kho báu hả? Quả đúng như lời con Cẩm Nhung bị hồn ma Trâm Anh nhập xác đã nói, mày chỉ muốn hưởng kho báu một mình, không sợ phải giết người để diệt khẩu …
Tên Thạch Xiêng mới nói đến đây đã nghe thấy một tràng đạn nổ dài, còn thân mình hắn đang oằn oại và máu đang tuông ra khắp người, nên hắn chỉ kịp thấy tên Ngọc Duy đang cười lên như điên cuồng, tay vẫn bóp cò khẩu tiểu liên mà bắn xối xả vào hắn vào cả tên Vân Hùng lẫn thầy Năm Kiểng.
Tên Thạch Xiêng chỉ kịp thốt:
- Mày giết hết bọn tao thật sao, Ngọc Duy …?
Đúng là tên Ngọc Duy đang ngựa quen đường cũ, hắn muốn giết chết hết bọn đi theo để rảnh tay đến hôi của trong kho báu, nên bất chấp mọi thủ đoạn hèn hạ.
Cầm khẩu tiểu liên mà bắn, tên Ngọc Duy vừa cười lên hô hố vừa trả lời:
- Đến lúc tụi bay cũng phải chết rồi, cho tao rảnh tay chân đến kho tàng hôi của đemvề chứ!
Nhưng tên Ngọc Duy đâu ngờ, ba con sói ma đã đến nơi. Ba oan hồn oan khuất đ
Trang:
[<] 1,
15,
16,[17],
18 [>]Đến trang: