, đi từ hôm qua mà chưa thấy bóng cây sồi hay hang động nào?!
Trong bọn Nhật có tên thông ngôn tên Hoàng Tuấn, người cũng đã bị hồn ma lão Triệu nhập vào mượn xác, hắn nói:
- Theo bản đồ của ngài Yamashito, chúng ta đi từ Tân Mỹ xuống hướng Tây Nam khoảng sáu cây số sẽ gặp một động đá, nơi ngài Yamashito cất giấu số của cải. Nếu tính ra chúng ta đã đi vượt qua điểm có động đá đó rồi. Vậy ngài Katashu có nhầm không?!
Katashu tức tên đầu sỏ nhóm người Nhật đang ra dáng suy nghĩ, ông ta vội phân trần với thuộc hạ:
- Tao quên không đem theo la bàn, rất có thể như vậy lắm. Nhưng bọn người Việt đang ở đây chắc cũng chưa tìm ra động đá, có lẽ chúng ta chưa đi xa địa điểm giấu kho báu lắm đâu.
Phân bua xong tên Katashu nhìn đám đàn em rồi ông ta nói tiếp:
- Hai thằng Toshi và Iwaki đi thăm dò đám người Việt vẫn chưa về. Tao đang mong tin chúng.
Nhưng tên Katashu vừa dứt lời, hai tên thủ hạ ông ta vừa nhắc đã về đến nơi, tên Toshi liền lên tiếng báo cáo:
- Những người Việt mà ngài Katashu thấy ở Tùng Nghĩa, chúng đang đi vào một buôn Thượng. Ngoài ra chúng tôi còn gặpp một đám người Việt khác đang hạ trại gần chúng ta.
Tên Katashu vừa nghe xong đã giật mình, hắn không ngờ địa điểm kho báu giờ đây lại có nhiều nhóm người biết đến nó.
Còn tên thông ngôn như hơi nhíu cặp lông mày lén suy nghĩ, đoạn anh ta lại lên tiếng:
- Ngày Yamashito không cho ai biết có kho báu được giấu ở đây như ngài Katashu nói, vì khi giấu xong của cải này, ngài ấy đã giết chết tất cả bọn thuộc hạ đi theo. Vậy tại sao bây giờ trong rừng ngoài chúng ta, còn có thêm hai nhóm người khác cũng biết?
Hỏi xong nhưng tên Hoàng Tuấn khẽ cười thầm, bởi bây giờ hồn vía tên thông ngôn đã trở thành vô tri, còn hồn ma lão Triệu đã xâm nhập vào thây.
Cho nên xác người mà hồn ma, lão Triệu biết hồn ma lão Trương Dìn đã tìm được Mã Thành, nên mới đưa một nhóm người đến đây. Giờ phút ba oan hồn bị chết vì kho báu đã điểm giờ đi đòi nợ máu.
° ° °
Tên Kông Sang đi thơ thẩn ven bản Ma Nôi, hắn tỏ ra rất hứng thú khi nhìn thấy cảnh núi rừng về chiều đang mang một sắc thái dịu nhẹ và đầy thơ mộng, ở thành phố hắn nào trông thấy được những cảnh sắc nên thơ như thế này.
Mà còn hơn thế, khi tên Kông Sang bước chân đến bên một con suối, nơi có một thác nước nhỏ đang tuông chảy nhẹ nhàng, bỗng nhiên mắt hắn ta gặp một người con gái đang khỏa thân trầm minh dưới làn nước trong veo.
Thân hình cô gái cứ lồ lộ ra trước mắt, nên mới vừa nhìn thấy là trong lòng tên Kông Sang đã dâng ngay niềm cảm xúc dạt dào.
Bởi cô gái đang tắm suối không phải là một cô gái Thượng có nước da ngâm đen vì phong thổ, trái lại cô ta trắng trẻo như Cẩm Nhung, nhân tình của tên Ngọc Duy. Bởi thế tên Kông Sang cứ đứng ngơ ngẩn nhìn rồi đâm suy nghĩ, không lẽ ở bản Ma Nôi lại có một cô gái người Kinh cùng sống?
Tên Kông Sang còn đang suy nghĩ miên man, chợt hắn nghe cô gái tắm suối đã lên tiếng gọi:
- Anh Kông Sang ơi? Hãy xuống đây cùng tắm. Tên Kông Sang cũng bất ngờ khi nhận ra cô gái lại biết tên hắn, cô ta còn đứng lên đưa tay ra ngoắt mời hắn đi xuống suối. Bấy giờ tên Kông Sang mới thấy rõ người con gái đang tắm có một sắc vóc thật tuyệt trần không khác gì Cẩm Nhung, chỉ có khuôn mặt là không giống Cẩm Nhung mà thôi.
Mà Cẩm Nhung dù hắn có si mê cũng không dám tỏ bày tâm sự, bởi cô ta là nhân tình của tên Ngọc Duy, tên chủ chốt trong đám người đi đến khu rừng Hòn Dồ.
Tuy là tên giang hồ chuyên sống bằng nghề bảo kê cho bọn vũ nữ và gái điếm, nhưng tên Kông Sang cũng có trái tim của một con người. Hắn đang rung động bởi thứ sắc đẹp trời đã ban cho cô gái này.
Nhưng tên Kông Sang vẫn chưa biết cô gái là ai, hắn lại là khách của bản Ma Nôi, nếu thất kính với bọn người Thượng này họ sẽ trả thù gọi ma lai đến rút ruột hay dùng thuốc thư cho hắn phình bụng hoặc bộ phận tiểu tiện sẽ sưng vù như lời thầy Năm Kiểng nói từ trên chợ Tùng Nghĩa, thì thật nguy hiểm vô cùng.
Tên Kông Sang liền lắc đầu đáp:
- Tôi không dám xuống tắm chung với cô đâu, thầy mo ở bản sẽ thư cho tôi chết không kịp ngáp đó.
Nhưng cô gái vẫn nhìn hắn bằng ánh mắt thật tình tứ, cũng như thân hình cô ta cứ đưa đẩy ra trước mắt tên Kông Sang, cô gái đã mở miệng cười nói:
- Anh Kông Sang đừng sợ gì, em đâu phái gái Thượng mà thầy mo trong bản lại muốn thư anh trả thù. Nhà em ở gần đây thôi, thấy anh đẹp trai nên em đâm mê mẫn. Vả lại bây giờ không còn có ai đến con suối này để quấy rầy chúng ta nữa.
- Vậy tại sao cô lại biết tên tôi?
Cô gái lại tiếp tục cười duyên rồi lên tiếng:
- Em thấy anh từ khi mới từ bến sông lên bờ, thấy anh đẹp trai nên cả ngày em đi theo anh, mà anh nào có biết tâm trạng người con gái đang sống cô đơn nơi rừng rú, nơi không có bóng đàn ông người Kinh đến!
Nghe qua lời lẽ thiết tha tình tứ của cô gái đang tắm suối, lúc đó tên Kông Sang mới hết thấy lo sợ bọn người Thượng sẽ trả thù. Hắn mạnh dạn đi xuống con suối, rồi cũng tự nhiên khỏa thân như cô gái.
Cả hai khi gặp nhau dưới làn nước, đã quấn quýt lấy nhau không muốn rời.
Tên Kong Sang còn đang dạt dào với bao nhiu niềm cảm xúc, hắn đâu ngờ đến cô gái đang nhe miệng để lòi ra hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, bắt đầu áp miệng vào cổ mà hắn cũng chưa hay.
Khuôn mặt cô gái cũng đang dần dần đổi sắc đang từ sắc hồng đã chuyển sang sắc xanh, như một xác chết lâu ngày vừa đội mồ sống dậy.
Đến khi tên Kông Sang phát hiện ra cô gái đang ngoạm lấy cổ và hút máu, hắn mới vội vàng đẩy cô gái ra khỏi người, nhưng hắn không hiểu tại sao tay chân đã tê liệt hẳn, hắn không thể chống cự hay phản kháng trước một cô gái mới nhìn qua thấy yếu ớt kia. Vì thế tên Kông Sang chỉ còn biết thốt:
- Cô là con quỷ hút máu người!?
Có lẽ con quỷ cái đã hút máu xong, nó mới buông tên Kông Sang ra khỏi người, rồi cho hắn thấy rõ bộ mặt thật của nó. Đúng là Cẩm Nhung cô nhân tình của tên đầu sỏ Ngọc Duy. Làm tên Kông Sang càng thảng thốt phải kêu lên:
- Cẩm Nhung là con quỷ hút máu?
Bấy giờ qua xác người hồn ma, Cẩm Nhung liền bật cười lên the thé, tiếng cười của nàng mang thứ âm thanh thật ma quái như từ dưới âm ty vang lên:
Ta chỉ là hồn ma Trâm Anh mượn xác con Cẩm Nhung thôi, còn ta hút máu ngươi để trả thù.
Tên Kông Sang bắt đầu kiệt sức, hắn lắp bắp miệng hỏi qua hơi thở còn sót lại trong người:
- Tôi với cô nào có thù oán gì, sao cô lại hại tôi ra nông nỗi thế này?
Hồn ma Trâm Anh vẫn còn cười lên man rợ, nhưng cũng trả lời cho người sắp chết được thỏa mãn trước lúc chia tay với thế gian:
Ngươi không còn nhớ khi con quỷ nhập tràng nhảy đến, ngươi chỉ mặt nó mà thét:
“Bọn ma quỷ chúng bay mà hại chết được ai, chỉ biết hiện ra trêu ghẹo mọi người, vậy hãy ma cút đi”. Ngươi có biết con quỷ nhập tràng đó là ai hay không, nó là bác ruột của ta đó …
Lúc đó ta giận lăm nhưng chỉ cảnh cáo được với ngươi:
“em biết ở rừng mà có quỷ nhập tràng chắc có cả ma cà rồng, anh Kông Sang đừng nói vậy có ngày chúng sẽ đến tìm anh hút máu đó”. Chính vì thế hôm nay ta hiệh hình thành ma cà rồng hút máu ngươi, để trả thù cho câu nói bất kính đó.
Tên Kông Sang sau khi nghe âm hồn TrâmAnh nói dứt lời, hắn đã líu lưỡi trợn mắt, tay chân bất động và thân hình cứ từ từ chìm dần xuống dưới lòng suối nơi có làn nước trong veo …
° ° °
Buổi tối tại bản Ma Nôi chợt sôi động lên, một không khí hội hè được dân bản t
Trang:
[<] 1,
12,
13,[14],
15,
16,
18 [>]Đến trang: