không bình thường, hắn trả lời: “Tôi là Sam. David Berkowitz”.
VI. Thù cha hận mẹ
Ngày David Berkowitz bị bắt, trung sĩ Joseph Coffey được gọi đến để thẩm vấn anh ta.Bình thản, lạnh lùng, David kể cho anh nghe chi tiết từng vụ giết người. Khi cuộc thẩm vấn kết thúc, cảnh sát đã có đủ chứng cứ để kết luận rằng Berkowitz chính là "Con trai của Sam". Những chi tiết mà anh ta công bố đúng sự thực đến nỗi nó chỉ có thể là củatên giết người.
Buổi thẩm vấn kết thúc, Berkowitz còn lịch sự chúc trung sĩ Coffey ngủ ngon. Coffey kể lại: “Lúc mới bước vào phòng, tôi cảm thấy vô cùng căm giận hắn vì những tội ác mà hắn gây ra. Nhưng khi đã nói chuyện với hắn rồi thì tôi lại thấy thương xót. Hắn chỉ là một cái xác thực vật, không ý thức được điều mình đang làm!”.
Vậy thì David Berkowitz là ai và cái gì đã khiến hắn trở thành "Con trai của Sam"?
David được một gia đình trung lưu nhận làm con nuôi từ bé. Cha mẹ nuôi đối xử với hắn rất tử tế. Họ luôn chăm bẵm và mua quà cho hắn. Nhưng gia đình thật của hắn thì gặp nhiều bất hạnh. Mẹ đẻ của David là Betty Broder. Bà sinh ra và lớn lên ở Bedford-Stuyvesant, Brooklyn. Vì nhà rất nghèo nên bà phải vật lộn với cuộc sống suốt thời kỳ Đại suy thoái ở Mỹ. Cha mẹ bà là người Do Thái, đã kịch liệt phản đối việc con gái cưới Tony Falco, một người Italy không theo đạo.
Hai người đã tích cóp được một số vốn để mở một chợ cá vào năm 1939. Rồi Betty sinh con gái Roslyn. Sau đó, cuộc hôn nhân của họ gặp nhiều trục trặc và Tony bỏ đi với một người đàn bà khác. Chợ cá phá sản, Betty phải nuôi Roslyn một mình.
Một thời gian sau, bà có quan hệ tình ái với một người đàn ông đã có vợ là Joseph Kleinman. Mối quan hệ của họ gặp rắc rối khi Betty có mang. Kleinman không chịu chu cấp cho đứa trẻ và dọa sẽ bỏ Betty nếu bà không phá thai. Nhưng cuối cùng, David vẫn ra đời vào ngày 1/6/1953. Bà mẹ đành phải từ bỏ đứa con mình vì cảm thấy không thể nuôi nổi nó. Bù lại bà cảm thấy yên tâm khi có một gia đình người Do Thái tử tế nhận nuôi đứa trẻ. Sau đó, bà tiếp tục quan hệ với Kleinman cho đến khi ông chết vì bệnh ung thư, năm 1965.
David đã rất may mắn được vợ chồng Nat và Pearl Berkowitz đón về nuôi. Hắn có một tuổi thơ yên bình tại khu Bronx. Dạo đó, hắn không bộc lộ dấu hiệu nào cho thấy sẽ trở thành kẻ sát nhân sau này, ngoại trừ một việc là hắn thích ở một mình, dù rằng bố mẹ nuôi của hắn rất quảng giao.
Vốn có thân hình to con, David luôn cảm thấy khác các bạn cùng trang lứa và tự ti về mình. Suốt thời thơ ấu, lúc nào hắn cũng thấy không thoải mái khi phải ở gần người khác. Môn thể thao ưa thích của hắn là bóng chày.
Hàng xóm của Berkowitz nhớ rằng hắn là một cậu bé xinh xắn nhưng khá nóng tính và hay đánh những đứa trẻ hàng xóm một cách hung dữ mà chẳng vì lý do nào xác đáng. Hắn rất hiếu động và không chịu nghe lời Nat và Pearl.
David không hề biết rằng Pearl bị ung thư vú, vì thế khi biết được tin đó vào lúc bà sắp chết, hắn đã bị sốc rất nặng. Hắn hoảng hốt chứng kiến sức khỏe mẹ nuôi ngày càng suy kiệt. Và hắn gục hoàn toàn khi Pearl mất vào mùa thu năm 1967.
Năm David lên 11-12 tuổi -65, cha mẹ nuôi hắn có ý định chuyển nhà tới những vùng phát triển về kinh tế hơn. Nhưng Pearl đã chết trước khi họ kịp chuyển nhà. Chỉ còn David và cha nuôi sống trong căn hộ mới.
Mẹ nuôi mất, tình hình của David ngày càng trở nên tồi tệ. Hắn học đuối dần, lòng tin của hắn vào Chúa trời trong đạo Do Thái bị lung lay. Hắn bắt đầu mơ hồ nghĩ rằng cái chết của bà mẹ nuôi là một phần trong kế hoạch của ai đó với mục tiêu chính là trừ khử hắn. Hắn càng ngày càng sống khép kín hơn với những ý nghĩ của riêng mình.
Năm 1971, Nat đi bước nữa với một người phụ nữ. Bà mẹ kế không nói chuyện được với David. Cuối cùng, hai người dọn tới Florida ở, không mang hắn theo. Hắn rơi vào hoàn cảnh sống mà không có sự giúp đỡ, không có định hướng cũng như mục tiêu. Hắn cứ tồn tại như thế cho đến khi cuộc sống trong ảo tưởng của hắn lớn hơn cuộc sống đời thực.
David từng cảm mến một cô gái tên Iris Gerhardt, nhưng đó là tình cảm đơn phương của Berkowitz. Iris chỉ coi hắn là bạn. Hắn từng học một số lớp ở Đại học Cộng đồng Bronx, và hoạt động đó thực chất là để làm hài lòng cha nuôi hắn nhiều hơn.
David gia nhập quân đội năm 1971 và tại ngũ 3 năm. Hắn được xem là một tay thiện xạ, đặc biệt ở môn súng trường. Thời gian phục vụ trong quân đội, hắn cải đạo từ Do Thái giáo sang Thiên Chúa giáo, nhưng nhanh chóng cảm thấy chán nản.
Cũng đã có lúc, David tìm gặp lại mẹ đẻ của mình và chị gái là Roslyn. Họ làm mọi việc để hắn thấy thoải mái cạnh những người thân đích thực. Nhưng dần dần, David cũng trở nên xa lánh mẹ và chị, hắn chẳng buồn đến thăm họ nữa.
Sự buồn bực và tức giận đối với những người phụ nữ mà hắn biết và ảo tưởng của trí não trong tình trạng không bình thường đã biến Berkowitz thành người theo xu hướng bạo lực khi hắn xuất ngũ năm 1974. Hắn càng hận thù phụ nữ hơn khi lần quan hệ tình dục đầu tiên và duy nhất của hắn với một gái làng chơi tại Hàn Quốc đã khiến hắn mắc bệnh da liễu.
Trước khi bắt đầu giết người, David là thủ phạm gây ra tới 1.488 vụ cháy tại New York. Cảnh sát biết được chính xác con số này nhờ vào những dòng ghi chép cẩn thận của hắn trong nhật ký. Trong cuốn sổ tay đó, hắn viết: “Phần lớn những kẻ tạo ra các vụ hỏa hoạn cảm thấy thích thú với cảm giác họ có trách nhiệm trước sự náo nhiệt và mức độ tàn phá mà ngọn lửa gây ra. Chỉ cần quẹt diêm một cái là họ có thể kiểm soát cả một xã hội mà bình thường khó có ai kiếm soát được. Họ sắp đặt và tạo ra cho hiện trường vụ cháy những tiếng gào thét, những đơn vị cứu hỏa với những tên lính cứu hỏa hốt hoảng, những đám đông người bàn tán, sự tàn phá các tài sản cá nhân và đôi khi là cả vài mạng người...”.
VII. Tuyệt vọng
Càng ngày, David Berkowitz càng rơi vào tình trạng tuyệt vọng, trầm cảm. Trong cơn khủng hoảng, hắn như luôn nghe tiếng ai đó ra lệnh cho hắn đi giết người, giết thật nhiều. Bản án 365 năm tù có lẽ là cái kết có hậu nhất đối với hắn, chấm dứt cơn ảo giác điên loạn của kẻ sát nhân.
Quyển nhật ký của David cho thấy, tháng 11 năm đó, trí óc của Berkowitz ở vào giai đoạn khủng hoảng khi hắn viết cho cha nuôi (ông Nat Berkowitz, đang sống tại Florida): “New York mùa này rất lạnh và ảm đạm, nhưng không sao, nó hợp với tâm trạng u ám của con. Bố ạ, thế giới đang ngày càng trở nên tối tăm hơn. Con có thể cảm thấy điều đó mỗi lúc một rõ ràng. Người ta càng ngày càng căm ghét con hơn. Thậm chí bố không thể tưởng tượng được là một số người trong bọn họ căm ghét con tới mức nào đâu. Rất nhiều người muốn giết con. Con thậm chí không biết họ, nhưng họ vẫn căm ghét con. Phần lớn trong số họ đều rất trẻ. Con đi dọc hè phố, họ nhổ nước bọt và ném đá vào người con. Các cô gái thì nói rằng con rất xấu trai, và chính họ làm con cảm thấy chán nản nhất. Bọn đàn ông thì chỉ cười nhạo con. Tuy vậy, mọi thứ sẽ thay đổi theo hướng tốt hơn một cách nhanh chóng thôi”.
Lá thư đó quả là một lời kêu cứu. Sau khi viết thư, David đã giam mình trong căn hộ nhỏ của hắn suốt gần 1 tháng trời, chỉ ra ngoài để ăn uống. Hắn viết rất nhiều câu quái đản lên tường như: “Trong cái lỗ này có một quỷ vương đang sống. Hãy giết người đi, vì chủ của ta. Ta biến những đứa trẻ thành những tên sát nhân”.
Giáng sinh năm 1975, David thú nhận với bác sĩ tâm lý của hắn rằng hắn sắp sửa đầu hàng lũ ma quỷ và hy vọng bằng việc đó, ma quỷ sẽ không tiếp tục tra tấn hắn nữa. Vào đêm Noel, hắn đã ở trong tình trạng bất ổn thực sự về tinh thần và tình cảm. Khi màn đêm buông xuống, hắn mang theo mình một con dao
Trang:
[<] 1,
2,
3,[4]
[>]Đến trang:
Nếu bạn muốn sở hữu cho mình một bản
game điện thoại hot nhất hãy đến với chúng tôi , chúng tôi luôn có những bản
game điện thoại mới và hot nhất trên thị trường việt nam hiện nay