watch sexy videos at nza-vids!

Game điện thoại hot nhất việt nam

Kho game cực đỉnh 2012
sitemap.xml
[Nhịp Sống Wap]Mang tới trải niệm tuyệt vời trên Mobile cho bạn! .
Để lướt web nhanh và không bị lỗi khi dowload Các bạn nên tải trình duyệt web di động
[Opera mini 7.0]
Chiến Thần Online - Thần Vương phục sinh (Khai mở 21/05/2013)
Chiến Thần – Bom Tấn Game Di Động, thể loại nhập vai online, cực kỳ hấp dẫn.

[ TRUYỆN NGẮN ] Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh3


Pooh hôm nay bình lặng hơn mọi ngày. Chiếc đài nhỏ êm ru với giai điệu quen thuộc. Tôi ngồi mộng mơ, lẩm nhẩm giai điệu bài hát.

" ....

Take me to your heart take me to your soul
Give me your hand before I'm old
Show me what love is - haven't got a clue
Show me that wonders can be true

They say nothing lasts forever
We're only here today
Love is now or never
Bring me far away.
....... "

Bài " Take me to your heart" vẫn đều đặn phát ở Pooh gần tuần nay. Thiện cũng từ bỏ thói quen nghe nhạc Rock của cậu ấy cũng bằng từng ấy thời gian để nhường cho tôi chiếc đài với bài hát phát đi phát lại không biết chán. Cậu ấy vẫn tặng tôi những món quà nhỏ như mọi ngày, chẳng vào bất cứ dịp nào đặc biệt. Hôm nay, Thiện đưa cho tôi một chiếc đồng hồ cát.

Tôi ngồi ngắm nghía chiếc đồng hồ một lúc lâu, rồi hỏi Thiện.

- Thiện có muốn thời gian quay trở lại không?

Thiện có vẻ đăm chiêu suy nghĩ câu hỏi của tôi lắm, cậu ấy ôm cây đàn ghita lại gần chỗ tôi, và ngồi xuống. Nhìn thẳng vào mắt tôi, Thiện thẳng thừng.

- Không.

- Sao lại vậy? - Tôi ngạc nhiên.

- Vì những điều tốt đẹp luôn ở phía trước. - Thiện mỉm cười, bàn tay lướt nhẹ trên cây đàn. - Còn Ki thì sao?

- Tớ không biết.

Tôi cười ngượng, tránh ánh mắt của Thiện. Nụ cười của cậu ấy trong mắt tôi bỗng nhoè nhoẹt đi. Tôi không muốn cho Thiện biết là mình đang khóc. Tôi không muốn khóc vì Ju. Không muốn khóc vì lí do cả tuần nay Ju gần như biến mất. Tôi trong mắt Ju là cô gái ương bướng và mạnh mẽ. Chứ không phải là cô gái dịu dàng, yếu đuối. Hoàn toàn không.

Thiện ngập ngừng.

- Cậu không sao chứ Ki?

- Ừ. Tớ không sao. - Tôi nghẹn ngào.

- Nếu cậu có tâm sự. Cứ nói. Tớ sẽ nghe. Nếu muốn khóc, cứ khóc. Càng kìm nén, càng đau lòng.

Thiện vừa dứt lời. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ. Bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu tủi hờn kìm nén trong lòng, bây giờ được dịp vỡ oà. Rằng mối quan hệ mập mờ giữa tôi và Ju. Rằng lí do tôi bỏ về giữa chừng trên đường đi ăn Kem hôm đó, rằng Ju không nhắn tin, không gọi điện, không giải thích. Nức nở. Tủi giận. Tôi cảm thấy mình như là một con ngốc. Một con ngốc có lúc nghĩ rằng. Ju yêu tôi.

Thiện không nói gì cả, cậu ấy ngồi lặng nghe tôi sụt sùi. Chốc chốc lại đưa khăn giấy cho tôi.

***

Tối, Thiện đưa tôi về. Suốt đường đi, tôi ngồi lặng thinh sau xe. Thiện cũng không hỏi tôi, cậu ấy chỉ lẳng lặng đạp xe. Tôi cũng thầm biết ơn sự im lặng ấy.

Gần về đến nhà, tôi và Thiện đi bộ. Chợt, Thiện hỏi tôi.

- Ki có thích chiếc đồng hồ cát của Thiện không?

Tôi mỉm cười. Ngắm nghía chiếc đồng hồ cát trong tay.

- Có. Rất thích. Tất cả những gì Thiện tặng từ lúc chúng mình làm chung ở Pooh. Ki đều giữ cẩn thận.

- Thật không? - Thiện hồ hởi.

- Thật. - Tôi khẳng định. - Bộ Thiện nghĩ Ki không giữ gìn chúng cẩn thận sao? - Tôi hoài nghi.

Thiện nghe vậy, chối rối rít.

- Không. Không. Chỉ là, chỉ là....Thiện hơi bất ngờ thôi.

Nhìn điệu bộ của Thiện, tôi không nhịn được cười.

- Haha. Ki đùa đấy.

Thiện nhìn tôi, rồi cũng chợt nhận ra. Cậu ấy cười híp mí.
- Sao em về muộn vậy?

Nụ cười trên môi ngượng nghịu, trước mặt tôi, là Ju. Là đôi mắt màu nâu, là mái tóc khói, là cái nhìn lạnh tanh khó đoán ấy. Nhưng, tôi phớt lờ câu hỏi của Ju. Chúng tôi còn gì để nói với nhau nữa?

Thiện quay sang nhìn tôi, ngập ngừng.

- Thiện về trước nhé Ki.

- Ừ. Thiện về cẩn thận. Hôm nay, cám ơn Thiện nhiều nhé.

Thiện cười, lúng túng vòng xe quay lại. Chỉ còn tôi và Ju. Tôi định sẽ đi một mạch vào nhà, thì một bàn tay từ đằng sau kéo lại.

- Ki. Em nói chuyện với anh một lát được không?

- Không. - Tôi thẳng thừng, không quay đầu lại.

Ju đến trước mặt tôi, nhìn sâu vào đôi mắt sưng húp vì khóc cả buổi chiều nay của tôi, hạ giọng.

- Em khóc đúng không Ki?

Cổ họng tôi nghẹn ứ, bao giận hờn, bao trách móc giờ bỗng như cơn gió thoảng qua. Tôi lảng tránh ánh mắt của Ju.

- Anh đừng quan tâm.

- Ki. Chuyện anh đi dạy thêm. Anh muốn nói với em.

- Chuyện anh dạy thêm một cậu nhóc môn Lí đấy à? Em không muốn nghe.

Tôi gạt tay Ju khỏi vai mình, lục tìm chìa khoá mở cổng.

- Ki. Sao em ương bướng vậy?

- Đúng. Từ trước giờ em vẫn ương bướng đấy. Mà em cũng chẳng có lí do gì phải nghe anh giải thích cả. Em không quan tâm.

Ju im lặng. Chỉ còn tiếng tôi mở cặp lục tìm chìa khoá trong vô thức. Rốt cuộc cũng chỉ là do tôi ương bướng. Vậy, là do tôi sai?

Chừng khi tôi tìm được chìa khoá, và đang cố mở cánh cổng sắt. Giọng Ju trầm xuống.

- Em thích chiếc đồng cát đó nhiều như thế sao?

Tôi cố đóng chiếc cổng lại, trả lời.

- Em rất thích. Rất rất thích.

- Anh không biết là em cũng thích những thứ như vậy.

- Còn rất nhiều điều anh không biết về em. Cũng còn rất nhiều thứ em không biết về anh lắm. Ju ạ. Và chúng ta, có bao giờ hiểu nhau?

---

Tôi không biết Ju đứng trước cổng bao lâu. Chỉ biết,chừnng 2 tiếng sau đó, điện thoại của tôi rung bần bật. Tin nhắn của Ju.

"Anh hiểu em. Ki ah."

Tôi không trả lời tin nhắn, cố gạt bỏ ra khỏi đầu hình ảnh của Ju, cố trấn an rằng mọi chuyện vốn dĩ vẫn như vậy. Chỉ là tôi đang phức tạp hoá mọi chuyện.

Tôi tự nhủ đừng nên hi vọng nữa. Đừng hi vọng một lời giải thích của Ju. Ju và tôi, tương đồng bởi cái tính ương bướng và cố chấp. Chúng tôi chỉ có thể là những người bạn mà thôi. Tôi nhắn tin trả lời Ju.

" Vậy chúng ta là bạn như trước."

15 phút sau, điện thoại báo có tin nhắn.

"Ừ"

Vứt chiếc điện thoại sang một bên, tôi dần chìm trong giấc ngủ. Với những mảng sáng đen nhạt nhoà, nhập nhoè nụ cười, nhập nhoè nước mắt. Tan ra.

***

Tháng 7. Hà Nội nắng nóng và ngột ngạt. Quán kem gần bờ hồ khá đông. Sau một hồi chen lấn, tôi và Thiện cũng tìm được một chỗ ngồi như ý.

Từ vị trí này, có thể nhìn bao quát hết lòng hồ với cơ man đèn hoa đăng rực rỡ. Chẳng phải ngày gì, nhưng những cặp tình nhân vẫn hay thả hoa đăng ở đây, theo phong trào. Mặt nước lấp lánh ánh đèn hoa đăng, rực rỡ cả một góc hồ. Cảnh đẹp, Kem ngon, không khí lại mát mẻ, nên thường thì buổi tối ở đây khá đông.

Thiện đẩy một ly Kem lại gần phía tôi, chọc.

- Ăn kem cho nóng. Ki.

Tôi xoay xoay ly Kem, chậm rãi múc từng thìa một.
- Ki có muốn thả đèn hoa đăng không? - Thiện reo lên.

- Nhìn trên này thì đẹp thôi. Chứ xuống thả thì hơi mệt đấy. - Tôi đáp.

- Ủa. Sao Ki biết. Thiện tưởng đèn hoa đăng dễ thả mà.

- Ừ. Dễ. Nhưng xuống đó còn lắm khâu cầu kì lắm. Ki thả rồi mà. - Tôi vẫn chú tâm vào cốc Kem của mình.

- Ki thả rồi ?

- Ừ!

- Với ai vậy?

- Ju.

Cả tôi và Thiện đều ngập ngừng sau câu trả lời của tôi. Nụ cười trên môi bỗng trở nên gượng gạo. Tôi vẫn nhớ, có lần tôi và Ju cùng thả đèn hoa đăng ở đây. Lần ấy, Ju mua một chiếc đèn hoa đăng thật to trong khi chọn cho tôi một chiếc đèn đúng bằng lòng bàn tay. Tôi bực lắm. Khi đèn của Ju dập dình trên mặt hồ, tôi còn lấy đá ném cho nó chìm nghỉm. Lúc ấy, ghét Ju lắm.

Vậy mà bây giờ, khi đến những nơi ngày trước hai đứa hay đến, những kỉ niệm "xấu xí" cứ hiện rõ lên mồn một. Những lần nói chuyện nhỏ nhẹ hiếm hoi thì không nhớ, chỉ toàn nhớ những lúc chành choẹ nhau. Buồn cười thật!

Đến khi tôi và Thiện chuẩn bị ra về. Điện thoại của tôi báo có tin nhắn từ một số điện thoại lạ.

" Chị Ki à. Em là cô gái đi cùng anh Ju hôm ở quán Kem. Bây giờ em không muốn giải thích gì nhiều. Anh Ju đang bệnh rất nặng trong bệnh viện. Chị đến ngay nhé. Đường XXX."

Mắt tôi đỏ hoe. Đường từ quán Kem tới bệnh viện chỗ Ju nằm khá xa. Dù Thiện luôn trấn an tôi rằng Ju không sao, nhưng nụ cười yếu ớt, đôi mắt lạnh lùng xa xăm của Ju hôm ấy chập chờn trong đầu tôi, khiến trái tim tôi đập loạn nhịp. Càng nghĩ, nước mắt càng rơi.

***

Trên giường bệnh, tay và chân Ju quấn băng trắng toát. Hơi thở yếu ớt. Tôi khóc sướt mướt, nắm chặt lấy tay Ju.

Ju cố mở mắt nhìn tôi. Giọng trầm xuống.

- Chào em. Anh Ju đây.

Tôi mếu máo, trách Ju.

- Đến giờ phút này mà anh còn đùa được à?

- Anh tưởng em thích đùa. - Ju cười.

- Anh cái gì cũng tưởng. Ông Tưởng chết lâu rồi. - Tôi cố chống chế.

Bỗng, Ju nắm chặt tay tôi, giọng trùng xuống.

- Ki. Có điều này. Trước khi chết, anh phải nói với em.

Tôi khóc nấc lên thành tiếng. Ju sắp chết? Sắp chết là sao.

- Anh đừng nói linh tinh. Chết gì mà chết. Anh băng bó ở tay và chân. Không chết được. Tệ nhất bị liệt. Em sẽ chăm sóc anh mà. Ju! Anh đừng nói gở - Tôi gào lên.

Ju lặng nhìn tôi, sau bật cười thành tiếng. Nhưng cũng cố kìm nén lại.

- Cô gái hôm trước anh đi cùng, mà em nhìn thấy đấy. Là em họ anh. Em ngốc lắm.

- Vâng. - Tôi sụt sùi.

- Anh nói dối em lúc em gọi điện, là vì anh sợ em nghĩ linh tinh. Là vì cái tính trẻ con, ương bướng, cố chấp của em.

- Vâng.

Ju siết chặt tay tôi hơn nữa.

- Anh biết là anh chưa từng nói yêu em. Anh biết là mỗi lần gặp nhau, chúng ta đều cãi lộn, nhưng Ki à, chính những lúc cãi lộn với em, là những giây phút anh thấy em đáng yêu nhất. Anh sợ, nếu nói yêu em. Em sẽ bỏ chạy và trốn tránh. Vì em ương bướng mà. Nên, anh yêu em theo cách của anh. Ki ạ.

Tôi mếu máo.

- Anh đừng nói nữa Ju. Em biết là anh yêu em mà. Anh nghỉ cho khoẻ đi.

- Em có yêu anh không Ki?

- Có. Có. Em yêu anh. Rất nhiều. - Tôi rối rít.

Ju mỉm cười, đưa tay vén những lọn tóc mái loà xoà của tôi. Nói nhỏ. - Em có biết là, tụi con trai chỉ trêu chọc người con gái mà họ thầm yêu không? - Vâng. Giờ em mới biết. Mà tay này của anh băng trắng mà vẫn cử động được hở?

Nét mặt Ju bỗng biến sắc. Ju còn chưa biết trả lời tôi ra sao, thì....

- Hahahaha....

Sau lưng tôi, Thiện đang lấy tay ôm bụng. Tôi đưa đôi mắt khó hiểu nhìn Ju, Ju cười gượng. Nói nhỏ.

- Thiện chắc ăn nhầm Kem hỏng nên thế đấy em. Thiện, đừng cười nữa. Ki, chúng ta nói chuyện đến đâu rồi nhỉ?

Tôi ngây người, trả lời theo bản năng.

- Đến đoạn " sao tay anh băng trắng mà lại cử động được" . Ủa. Sao anh biết cậu ấy tên Thiện? Hai người gặp nhau rồi à? - À. ừ....

- Kết thúc có hậu rồi anh Ju ơi. - Thiện cố nhịn cười, tiến lại gần chỗ tôi.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì, tôi hết nhìn Ju, rồi lại quay sang nhìn Thiện. Thiện cười toe, kể lể.

- À. Thì từ lúc Ki làm thêm. Anh Ju có bí mật đến quán Pooh vài lần. Cái hôm Ki nhin thấy anh Ju với cô gái ở quán Kem ấy, là Thiện cố tình chỉ cho Ki biết đấy. ừm. Đại loại là cũng chỉ muốn Ki biết rõ tình cảm của mình thôi. Ki yêu anh Ju. Đúng không?

Tôi ngẩn người, rồi la toáng lên.

- Vậy là mọi chuyện đều do 2 người tự ý lên kế hoạch sao? - Ầy. Thật ra thì cũng tại em không chịu thừa nhận em yêu anh thôi mà. - Ju cười, phân bua.

Tôi cố giữ cho giọng mình bình tĩnh, hỏi lại Ju.

- Vậy mấy vết băng này của anh...

- Hahaha. Em nhìn này. Là anh giả vờ đấy.

Ju giơ hai cánh tay băng trắng của mình lên, vẫy vẫy. Tôi tức đến tận cổ. Lườm Ju, cháy sém. Chưa kịp phân rõ trắng đen, Thiện đã cướp lời tôi.

- À. Chiếc đồng hồ cát mà Ki thích là của anh Ju mua đấy. Anh Ju nhờ Thiện tặng giúp.

Trời.!!!

Tôi kêu lên, đuổi theo cái dáng đang cố tẩu thoát của Thiện, bên tai còn vang tiếng của Ju.

- Hey! Quay lại đây và cãi nhau với anh.!!!

Là vậy đấy!

--- Đó là cách thể hiện tình yêu của Ju. Là cách mà chúng tôi đến gần nhau hơn. Ju nói với tôi rằng: "Có thể cách thể hiện tình yêu của anh không giống như những gì em muốn. Và có thể em không nhận ra. Nhưng anh yêu em. Theo cách của anh." Lúc ấy, tôi sẽ vênh mặt lên, rồi chống chế: "Ai bảo anh yêu một cô gái ương bướng và đầy mâu thuẫn như em cơ chứ."

Còn bạn, người yêu bạn thể hiện tình yêu bằng cách nào? Và, bạn có nhận ra điều đó không?

TRANG CHỦ NHỊP SỐNG
Nếu bạn muốn sở hữu cho mình một bản game điện thoại hot nhất hãy đến với chúng tôi , chúng tôi luôn có những bản game điện thoại mới và hot nhất trên thị trường việt nam hiện nay

Powered by XtGem- 2012
Copyright © 2012, nhipsong.sextgem.com

Game điện thoại ¬ Hình nền HD