watch sexy videos at nza-vids!

Game điện thoại hot nhất việt nam

Kho game cực đỉnh 2012
sitemap.xml
[Nhịp Sống Wap] Wap thân thiện với dịch vụ tuyệt vời cho mobile !
.
Để lướt web nhanh và không bị lỗi khi dowload Các bạn nên tải trình duyệt web di động
[Opera mini 7.0]
Chiến Thần Online - Thần Vương phục sinh (Khai mở 21/05/2013)
Chiến Thần – Bom Tấn Game Di Động, thể loại nhập vai online, cực kỳ hấp dẫn.

Chap 12:


- Hắt xì!!! – Từ khi thức dậy đến giờ Nhã Thanh đã hắt xì 16 cái rồi. Và xem ra sẽ còn tiếp tục.
Nhã Thanh uể oải đi xuống nhà bếp. Nước mắt nước mũi cứ chảy hoài làm Nhã Thanh luôn phải lăm lăm tờ khăn giấy trong tay.
- Hắt xì!!! – Lần thứ 17.
- Cậu ổn chứ? – Cát Tường và Hoàng Nam đang ngồi bên bàn ăn. Thấy Nhã Thanh, Cát Tường hỏi.
- Vẫn còn sống – Nhã Thanh trả lời. Cô biết thừa Cát Tường mong cô bệnh chết luôn đi.
- Hôm qua cậu bỏ về trước làm tớ tìm cậu mãi – Cát Tường lại ra vẻ thân thiết.
- Tôi có chút chuyện – Nhã Thanh trả lời lạnh nhạt.
Hôm qua Nhã Thanh đã bỏ về khi thấy Cát Tường ôm cổ Hoàng Nam nhảy. Khi đó trời đang mưa to. Nhã Thanh đã “bước trong mưa” về đến Thiên Thần. Hậu quả ra sao thì thấy rõ rồi đấy.
Trên xe bus Nhã Thanh đã nhận một rổ những cái lườm sắc lẻm của những học sinh cùng trường. Đến trường cũng chẳng khá hơn chút nào. Dù sao Nhã Thanh cũng quen rồi. Và đương nhiên chuyện Nhã Thanh và Việt Lĩnh cãi nhau đã nhanh chóng được toàn trường biết đến. Ngay cả con kiến trong trường cũng biết. Thế nên hôm nay mọi người cố tình xì xầm to hơn. Lườm sắc hơn.
Nhã Thanh đặt cặp xuống nhưng chưa kịp ngồi xuống thì đã bị một nữ sinh trong lớp nắm tóc từ phía sau kéo ngược lại.
- Mày nghĩ mày còn có thể ngồi đây sao? – Nữ sinh đó hỏi.
- Đây là chỗ của tôi mà – Nhã Thanh nói.
- Nếu là hôm qua thì đúng vậy nhưng hôm nay thì không – Nữ sinh kia giật mạnh tóc Nhã Thanh hơn.
- Tại sao không?
- Mày nghĩ mày nói những lời hỗn láo với Quỷ Vương mà còn có thể ngồi cùng bàn với cậu ấy à? Thứ như mày không xứng đâu.
Việt Lĩnh từ ngoài của đi vào. Nữ sinh kia buông tóc Nhã Thanh ra ngay lập tức. Nhã Thanh nhìn Việt Lĩnh ánh mắt vui mừng. Cô nghĩ Việt Lĩnh sẽ bảo vệ cô. Nhưng không! Việt Lĩnh không nhìn Nhã Thanh. Cậu đi thẳng xuống chỗ trống cuối lớp và ngồi ở đó.
- Cậu ấy đã bỏ mặc mình rồi sao? – Nhã Thanh nhìn Việt Lĩnh bằng đôi mắt buồn bã nhưng Việt Lĩnh không nhìn cô.
Thỉnh thoảng trong giờ học Nhã Thanh có quay lại nhìn Việt Lĩnh nhưng Việt Lĩnh chỉ nằm gục dưới bàn. Chẳng buồn ngẩng đầu lên lấy một lần.
Chuông tan học vừa reo Việt Lĩnh đã lao đi ngay lập tức. Thế là ngay cả cơ hội xin lỗi Việt Lĩnh cũng không cho Nhã Thanh rồi.
Nhã Thanh ngồi thừ ra trong lớp học phải đến 10 phút mới đứng lên ra về. Nhưng vừa đi đến cửa lớp Nhã Thanh thấy mọi thứ trở nên tối thui. Rồi có cái gì đó liên tục đập vào người cô. Nhã Thanh té xuống đất.
Hiểu! Nhã Thanh đang bị trùm bao đánh hội đồng. Đám người đó liên tục đánh mạnh vào bụng và lưng Nhã Thanh.
Nhã Thanh tỉnh dậy. Dường như cô đã ngất. Cô thấy mình đang nằm ngay trước cửa lớp. Toàn thân đau nhức. Hôm nay không có lớp nào học buổi chiều nên trường vắng tanh.
Nhã Thanh gượng dậy, cô vịn tay vào tường bước từng bước xuống cầu thang. Bây giờ cô thấy đau đớn và rã rời. Biết mình không thể lết đến trạm xe bus nên Nhã Thanh gọi taxi để về.
8:00 PM
Nhã Thanh dắt xe ra khỏi gara. Nhã Thanh muốn đi dạo vòng vòng. Tâm trạng cô đang hoàn toàn chống rỗng. Giống như một trái bóng bay gần hết hơi lơ lửng lên không được xuống không xong.
Nhã Thanh đi lòng vòng những nơi mà cô đã quen đường.
- Làm ơn giúp tôi với – Một cô gái có nước da nâu bóng, thân hình khỏe khắn, tóc tém lao ra cản xe Nhã Thanh lại.
- Có chuyện gì vậy? – Nhã Thanh hoảng hốt.
- Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện! Mẹ tôi đang cấp cứu – Cô gái đó nói.
- Lên xe đi!

********

- Đến đây được rồi chứ? – Nhã Thanh dừng xe lại và hỏi.
- Ơ…
- Ơ cái gì? Tới đây thôi. Tôi không mang theo điện thoại, chạy vô sâu nữa sẽ không có taxi cho tôi về - Nhã Thanh xuống xe. Dựng xe xuống nhưng vẫn cắm nguyên chìa khóa xe trong ổ.
- Nè – Nhã Thanh đưa giấy tờ xe cho cô gái kia và cả tiền nữa.
- Tôi giữ lại 200 nhé! Tiền taxi – Nhã Thanh cười rồi bỏ đi.
- Này! Khoan đã! Làm sao mà cậu biết? – Cô gái kia hỏi.
- Mới đi lừa đảo lần đầu à? – Nhã Thanh quay lại hỏi.
- Làm gì có? Tôi chuyên nghiệp lắm rồi đấy – Cô gái kia chu mỏ lên cãi.
- Chuyên nghiệp mà người khác chở đi đâu cũng không biết. Đường này làm gì dẫn đến cái bệnh viện nào – Nhã Thanh cười.
- Ơ…
- Tôi cũng không hỏi mẹ cậu ở bệnh viện nào mà cứ chạy thôi. Thế mà cậu có nói gì đâu. Thôi tôi đi đây – Nhã Thanh bỏ đi.
- Này! Đứng lại đó! Tôi còn chưa tiến hành theo trình tự mà – Cô gái kia dãy nảy.
- Trình tự gì nữa? – Nhã Thanh tròn mắt hỏi.
- Đầu tiên tôi phải dụ cậu đến một con đường vắng – Cô gái đó nói.
- Thì đường này cũng vắng. Có điều là tôi đưa cậu tới thì đúng hơn – Nhã Thanh nhe răng cười.
- Thôi được. Coi như bước một được thông qua. Tiếp theo là tôi phải uy hie^’p cậu để cậu giao xe và tiền cho tôi.
- Tôi giao rồi mà – Nhã Thanh xoa xoa đầu.
- Nhưng tôi đã uy hie^’p đâu – Cô gái đó dậm chân xuống đất ăn vạ.
- Vậy thì uy hie^’p đi! – Nhã Thanh nói.
- Ờ, được!
Cô gái đó đi vòng ra phía sau Nhã Thanh. Vòng tay qua cổ Nhã Thanh và siết nhưng chẳng có tí lực nào.
- Đưa xe đây hoặc là chết – Cô gái đó nói.
- Kia kìa – Nhã Thanh chỉ chỉ vào cái xe đang dựng cách đó khoảng 5m.
- Chìa khóa xe? – Cô gái kia cố tỏ ra đáng sợ.
- Trên xe.
- Giấy tờ xe?
- Trên tay cậu.
- Tiền?
- Trên tay cậu.
- Điện thoại?
- Không mang.
- Trên người còn gì đáng giá không?
- Còn cái mạng này – Nhã Thanh vừa nói vừa cười.
- Xem ra ngươi cũng biết sợ. Ta tha cho cái mạng của ngươi. Đi đi! – Cô gái đó buông tay ra rồi đi về phía chiếc xe.
- Cám ơn! – Nhã Thanh giơ tay bye bye.
Cô gái kia lên xe rồi chạy vụt đi.
- Hahahahaha!!! – Nhã Thanh cười khằng khặc.
- Ở đâu ra kẻ lừa đảo như thế này chứ? Với cái tài năng đó thì lừa được ai hay bị người ta lừa lại?
- Vui thật! Đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm.Nhã Thanh vừa đi vừa cười.
Nhã Thanhđi bộ không bao lâu thì đã ra đến đường lớn rồi. Nhã Thanh chưa gọi taxi vội vì cô muốn đi dạo thêm chút nữa.
Hình như hôm nay đã hết bão. Trời không mưa nữa. Có điều rất lạnh.
Nhã Thanh thấy một chú cún nhật đang xoay vòng vòng để đuổi cắn cái đuôi của chính mình.
- Cún con à! Mày đang làm gì vậy? – Nhã Thanh ngồi xổm xuống nhìn chú chó.
Chú cún không chú ý đến Nhã Thanh. Nó đang bận xoay vòng tròn.
- Này, mày đang làm gì vậy? Đó là cái đuôi của mày mà – Nhã Thanh nhấc chú chó lên để nó không đuổi cắn đuôi mình nữa. Cô ôm nó vào lòng rồi vuốt ve bộ lông của nó. Nó nằm yên trong lòng cô, nhắm mắt lim dim
- Tony! – Một người con trai đứng bên kia đường gọi lớn. Cún con nghe tiếng chủ gọi tên mình thì lao vụt ra khỏi tay Nhã Thanh và chạy qua đường.
- Cẩn thận!!! – Nhã Thanh lao ra.
- Kéttt – Tiếng thắng xe chói tai vang lên.
Nhã Thanh đang nằm dưới đường. Chú cún con vẫn an toàn vì được Nhã Thanh ôm trọn trong lòng. Tài xế xe khách lao ra khỏi xe.
- Cô gái à, không sao chứ? – Người tài xế lay lay Nhã Thanh.
- Cháu… không… sao – Nhã Thanh nói đứt quãng do hoảng sợ.
- Sao lại để chó chạy lung tung ra đường vậy chứ? Nguy hiểm thật. Mà cô cũng thật là! Vì con chó mà lao ra như vậy sao? Không sợ chết à? – Người tài xế quay trở lại xe. Lùi xe lại để lấy chỗ trống rồi bẻ lái chạy đi (vì Nhã Thanh vẫn còn ngồi trên đường nên phải như vậy mới không đụng vào cô)
- Cậu không sao chứ? – Chủ nhân của chú cún đến đỡ Nhã Thanh dậy. Đó là một người con trai có gương mặt dịu dàng. Giọng nói ấm áp. Chiếc kính cận không che đi được nét đẹp của cậu.
- Tôi không sao! Chú cún này của cậu à?
- Ừ! Nó tên là Tony.
Nhã Thanh đưa chú cún cho chủ nhân của nó.
- Cậu chắc là không sao chứ?
- Không sao mà.
- Vừa rồi đụng trúng mà.
- Chỉ đụng nhẹ thôi. Cũng may bác tài thắng lại kịp.
- Hay là cứ đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào.
- Không cần đâu. Thôi tôi về đây – Nhã Thanh bỏ đi.
- À, khoan đã!
- Còn chuyện gì à?
- Tớ… tớ là Gia Hy. Tớ có thể làm bạn với cậu được không? – Gia Hy một tay bế Tony, một tay xoa xoa đầu, gương mặt hiện rõ sự bối rối.




Chap 13:


Nhã Thanh đang ngồi thừ ra trên giường. Đau toàn thân. Cơ thể rã rời. Hai mắt nóng ran. Đầu đau buốt. Cổ họng rát kèm thêm ho. Rõ ràng là Nhã Thanh ốm nặng hơn hôm qua rồi.
Lê cái thân xác tàn tạ xuống nhà bếp. Nhã Thanh ngồi gục đầu xuống bàn bếp.
- Làm sao vậy? – Tiếng Hoàng Nam vang lên.
- Sắp… khụ… khụ… chết… - Nhã Thanh rên rỉ.
- Chết thì ra ngoài mà chết nhé! Đừng có chết trong này rồi ám Thiên Thần của tôi.
- Her! Mới sáng sớm có cần tạt nước lạnh kiểu đó không?
- Ai thì không biết chứ riêng cậu tôi muốn tạt axit luôn chứ nước lạnh gì? – Hoàng Nam nghiến răng. Vậy mà lại rót sữa ra ly rồi để lên bàn trước mặt Nhã Thanh.
- Uống đi này! – Hoàng Nam cố tỏ ra không quan tâm.
- Cậu uống trước đi! – Nhã Thanh nhìn Hoàng Nam bằng đôi mắt mệt mỏi.
- Không có bỏ độc đâu – Hoàng Nam uống một ngụm rồi đặt ly sữa xuống bàn.
Cát Tường đã xuống và đang đứng ngoài cửa. Cô nàng đang nổi điên trong bụng.
- Con nhỏ đáng ghét này. Hết Quỷ Vương giờ đến cả Hoàng Nam cũng quan tâm nó sao?
- Xem ra tao cũng nên quan tâm mày – Cát Tường nghĩ thầm.
Phòng họp hội học sinh
- Tuần vừa rồi các cậu nghỉ không phép cả tuần đấy – Cát Tường nói.
- Harzzz! Không còn hứng thú đi học nữa. Quỷ Vương bị con Nhã Thanh cướp đi mất rồi – Thủ lĩnh MBB nói.
- Này! Các cậu đi học chỉ vì Quỷ Vương thôi sao? – Cát Tường chau mày.
- Phải. Bọn tớ đi học chỉ vì muốn nhìn thấy vẻ lạnh lùng hút hồn của Quỷ Vương. Anh ấy là thần tượng của bọn tớ.
- Quỷ Vương và Nhã Thanh giận nhau rồi mà – Cát Tường nói.
- Nhưng anh ấy cứ rầu rĩ, nhìn thương lắm. Chẳng còn cái dáng vẻ kiêu ngạo trước đây nữa.
- Tính ra các cậu cũng hiền thật đấy. Nếu là mình, con nhỏ Nhã Thanh mà làm thần tượng của mình buồn chắc mình xé nó ra mất – Cát Tường làm bộ cảm thông.
- Hội trưởng hiều lành mà cũng như thế này sao?
- Dù hiền lành cỡ nào thì cũng đâu thể bỏ qua cho người làm thần tượng của mình tổn thương chứ.
- Cậu nói cũng phải. Sao bọn mình có thể bỏ qua cho con nhỏ Nhã Thanh đó được nhỉ?
- Này! Các cậu định đánh nhau đấy à? Không được đâu. Vi phạm nội quy đấy – Cát Tường làm bộ can ngăn.
- Cậu vờ như không biết một lần đi!
- Hm… thôi được rồi. Một lần thôi nhé! Các cậu đừng đánh vào mặt thì sẽ không ai biết đâu.
- Vậy tuần nghỉ học vừa rồi cũng bỏ qua luôn nhé!
- Thôi được, nhưng không có lần sau đâu đấy.
- Cám ơn cậu! Bọn tớ đi đây.
- Sắp có chuyện vui rồi đây – Cát Tường cười nụ cười nửa miệng đểu vô đối.
Hôm nay Việt Lĩnh không đến trường. Không hiểu sao Nhã Thanh cảm thấy rất trống trải. Thỉnh thoảng Nhã Thanh lại đưa đôi mắt rầu rĩ nhìn vào cái chỗ trống của Việt Lĩnh.
Chuông tan học vừa reo lên nhóm MBB đã đi vào lớp 12a3.
- Hoàng Nhã Thanh, đi theo bọn tao! – Thủ lĩnh nói.
- Có chuyện gì mà nhóm MBB đến tận đây nhỉ?
- Còn phải hỏi nữa à, nhìn sắc mặt hằm hằm là biết sắp có đánh nhau rồi.
- Vậy nhóm MBB muốn đánh Hoàng Nhã Thanh sao?
- Đánh đi! Đánh cho đến khi nào nó biến khỏi Huyền Thoại đi!
Những tiếng bàn tán trong lớp vang lên.
Nhã Thanh để cặp trong lớp rồi đi theo nhóm MBB
Sân thượng dãy nhà phía Tây.
- Chát! – Một thành viên trong nhóm MBB tát Nhã Thanh.
Nhã Thanh không nói gì, chỉ nhìn trừng trừng người vừa tát mình.
Nữ sinh vừa rồi giơ tay lên định tát thêm cái nữa nhưng bị thủ lĩnh của nhóm cẳn lại.
- Đừng có đánh vào mặt! – Thủ lĩnh nói.
- Nhưng nhìn cái bản mặt nó tớ ghét quá! Không đánh thì không hả giận – Nữ sinh vừa tát Nhã Thanh nói.
- Cái này sẽ giúp cậu hả giận – Thủ lĩnh nhóm MBB dơ ra một hộp dao lam. Nở một nụ cười thích thú.
- Hai cậu đi xuống canteen mua chanh rồi vắt vào xô cho tớ! Nước chanh nguyên chất nhé! – Thủ lĩnh nhóm trỉ vào 2 thành viên trong nhóm.
- Còn 2 cậu làm giống tớ nè – Thủ lĩnh MBB kẹp hai con dao lam vào 2 kẽ tay.
Mặt Nhã Thanh bây giờ trắng bệch, không còn một giọt máu nào.
………….
Nhã Thanh nằm thoi thóp trên sàn nhà. Lưng áo ránh tươm, máu me dính đầy. Mấy con nhỏ độc ác đó kẹp dao lam vào tay rồi tát vào lưng Nhã Thanh không thương tiếc.
- Ào – Con nhỏ thủ lĩnh xối nước vào lưng Nhã Thanh.
- Aaaaaa!!!!! – Nhã Thanh hét lên đau đớn. Những vết cắt đã đau giờ còn đau hơn vì nước mà con nhỏ đó vừa xối vào Nhã Thanh là nước chanh nguyên chất.
- Mày thấy thế nào? Đau không?
Nhã Thanh cười.
- Bốp! – Con nhỏ thủ lĩnh đá mạnh vào bụng Nhã Thanh.
- Mày còn cười được à? Các cậu, đánh tiếp đi! – Con nhỏ thủ lĩnh muốn tiếp tục chơi trò kẹp lưỡi lam kinh hoàng.
- Hết rồi! Sẽ không còn ai đến cứu mình nữa. Việt Lĩnh à, cậu đang ở đâu? – Nhã Thanh nghĩ thầm. Nước mắt bắt đầu chảy. Cô không khóc vì bị đánh mà khóc vì đã làm tổn thương Việt Lĩnh. Nghĩ đến chuyện Việt Lĩnh buồn mà lòng Nhã Thanh tê buốt.
Bọn người độc ác lại đánh Nhã Thanh theo cái kiểu dã man đó. Từng đứa, từng đứa một. Nhã Thanh thấy mắt mình nặng trịch. Cô từ từ khép đôi mắt lại.
- Rầm! – Nhã Thanh nghe có tiếng đạp cửa nhưng không cách nào mở mắt ra xem là ai.
- Là Việt Lĩnh sao? – Nhã Thanh nghĩ.
Nhã Thanh nghe thấy tiếng hét của nhóm MBB.
- Đúng là Việt Lĩnh rồi – Nhã Thanh nghĩ và yên tâm để tâm trí mình lịm dần đi.
Nhã Thanh tỉnh dậy và thấy mình đang được đặt nằm úp. Lưng cô đau rát. Nhã Thanh quay đầu nhìn qua nhìn lại một cách khó khăn. Cô không thấy ai cả. Chỉ biết mình đang ở trong một căn phòng lạ hoắc nhưng rồi Nhã Thanh thấy một vật rất quen.
- Cậu tỉnh rồi à? – Một nữ sinh có mái tóc đen để xõa, cắt mái ngố. Đeo kính Nobita tròng màu nâu rất quái đản bước đến hỏi Nhã Thanh. Nhã Thanh nhận ra cô gái này, đó là Phụng, bạn cùng lớp với Nhã Thanh và là bạn cùng bàn mới của Việt Lĩnh.
- Cậu đã… cứu… tớ à? Đây là… đâu… vậy…– Nhã Thanh hỏi.
- Tớ vô tình tìm thấy cậu ngất dưới sân trường nên đưa về đây. Đây là phòng tớ, là ký túc xá nữ của trường đó – Phụng nói.
- Cậu ở đây… một mình… hả?
- Ừ, ở một mình.
- Vậy… cậu là… cô gái ngốc nghếch… hôm qua… à – Nhã Thanh cười cười dù gương mặt đang rất khổ sở.
- Cô gái ngốc nghếch gì?
Nhã Thanh cười cười rồi đưa tay chỉ chỉ vào cái xe của mình đang được dựng trong phòng của Phụng.
- Ơ! – Phụng giật mình.
- Ơ… cái gì? Hôm qua… cậu… cướp xe tớ mà.
- Cậu định báo cảnh sát phải không? – Phụng lấy bộ tóc giả ra khỏi đầu, tháo chiếc kính nobita ra. Đây rồi. Cô gái cá tính với mái tóc tém và nước da nâu bóng.
- Báo cảnh… sát gì chứ… tớ bây… giờ thở… còn không nổi nữa là. Bây giờ thì… hãy nói… thật đi! Cậu… cứu tớ… phải không?
- Ừ. Là tớ ngứa nghề nên đến cứu cậu đó.
- Ngứa nghề? Cậu… đánh lại… đám người… đó à?
- Một xe tải như tụi nó tớ cũng có thể hốt cốt tụi nó về thờ. Taekwondo nhị đẳng đấy – Phụng vênh mặt.
- Mà… cậu xinh… thế này. Sao phải… che giấu… trong cái… bộ dạng… quái đản như… thế?
- Hờ, tớ cũng biết như vậy là có lỗi với bản thân lắm nhưng mà không còn cách nào khác. Ông già ở nhà bắt đi du học nên bỏ nhà đi và phải cải trang đây này.
- Hỳ… cậu thú vị… thật đấy!
- Thuốc bôi trên lưng cậu chắc khô rồi đấy, cậu có muốn nằm ngửa ra cho dễ thở không?
- Cũng được… cậu giúp… mình chút nhé…
Phụng giúp Nhã Thanh lật người lại.
- Tiền cứu mạng, tiền chăm sóc, tiền thuốc phải thanh toán sòng phẳng đấy! – Phụng nói, giọng nghiêm túc.
- Vậy thêm… tiền… chỗ ở… nữa nhé!
- Cậu muốn ở lại đây à? Không sợ người nhà lo lắng sao?
- Làm gì… có ai… mà lo – Nhã Thanh cười nhạt. Cô không muốn về Thiên Thần vì bây giờ cô đang rất mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Cô không biết cái tính khi thất thường của Hoàng Nam sẽ giở chứng giờ nào nên trong thời gian này nên tránh đi thì hơn.
- Được thôi! Có tiền thì không thành vấn đề - Phụng gật gật cái đầu.
Nhã Thanh chỉ nhìn Phụng cười cười. Nhã Thanh cảm thấy cô gái trước mặt mình chỉ đang ra vẻ thôi chứ không phải là người xấu bụng.
Nhã Thanh vui vì gặp được một cô gái thú vị nhưng trong lòng vẫn rất nặng nề. Khi chuẩn bị ngất đi Nhã Thanh đã nghĩ khi mở mắt ra là sẽ có thể thấy Việt Lĩnh. Khi đó trong lòng Nhã Thanh ùa về một cảm giác yên tâm và tin tưởng nhưng bây giờ cô thấy hụt hẫng quá.



---------- Post added at 01:09 PM ---------- Previous post was at 01:07 PM ----------

Chap 14:

Thiên Thần
12:30 AM
Hoàng Nam đang đi qua đi lại trong phòng khách. Cậu cứ bật rồi tắt TV liên tục. Bộ dạng vừa lo lắng, vừa tức giận.
- Hoàng Nhã Thanh, cô được lắm! Chết ở đâu mà giờ này còn chưa về nhà nữa? – Hoàng Nam lẩm bẩm.
- Cô là con gái mà đi đêm thế này đó hả? Không về thì cũng phải gọi điện báo một tiếng chứ. Có biết là tôi thức đợi cửa không hả?
- Mà việc gì mình phải thức đợi cửa cô ta chứ? Cho cô ta ngủ ở ngoài luôn đi! – Hoàng Nam nói rồi lật đật đi xuống khóa cổng.
Hoàng Nam đi về phòng, đổ người xuống giường. Ngày hôm nay cậu phải tập bóng nên rất mệt mỏi.
- Mình là vậy có được không nhỉ? Cô ta làm gì còn chỗ nào để đi nữa chứ - Hoàng Nam lồm cồm bò dậy rồi đi xuống lầu để mở cổng.
Hoàng Nam ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách.
- Cô ta thừa biết bản thân không còn chỗ nào để đi mà còn đi đến giờ này chưa thèm về sao? Nhốt một lần cho chừa – Hoàng Nam lại đi ra khóa cổng.
Hoàng Nam đi về phòng. Đánh răng rửa mặt. Trèo lên giường ngủ. Nhưng cậu cứ trằn trọc mãi không ngủ được.
- Dù sao cô ta cũng là người thuê nhà, mình là chủ nhà làm như vậy đâu có được – Hoàng Nam lại đi xuống mở cổng.
Cả đêm Hoàng Nam cứ đi lên đi xuống như vậy đấy. Chắc cũng giảm được kha khá ký chứ nhỉ.

Hoàng Nam đang ngồi cau có trong nhà bếp. Cát Tường thì đang đứng đợi trước cửa phòng Hoàng Nam vì tưởng cậu đang vẫn còn trong phòng. Thì mọi khi giờ này Hoàng Nam vẫn còn trong phòng mà.
Đợi hoài không thấy Hoàng Nam ra, Cát Tường rầu rĩ đi xuống nhà bếp thì thấy Hoàng Nam đang ngồi nhăn như khỉ bên bàn ăn.
- Sao hôm nay cậu dậy sớm vậy? – Cát Tường kéo ghế ngồi xuống và hỏi.
Hoàng Nam im lặng.
- Nhã Thanh đâu? – Cát Tường hỏi.
- Chết rồi – Hoàng Nam trả lời kiểu nhát gừng.
- Nói vậy là sao? Không lẽ đêm qua Nhã Thanh không về nhà?
- Thì đã bảo là chết rồi mà – Hoàng Nam cáu rồi xách cặp bỏ đi học.
- Không lẽ bị nhóm Ma Búp Bê đánh chết luôn rồi sao? – Cát Tường đang mở cờ trong bụng. Vì vui nên cô nàng không mấy để ý đến thái độ của Hoàng Nam.
- Hoàng Nam à, đợi tớ với – Cát Tường chạy theo Hoàng Nam, cô nàng đang rất vui nên khỏi cần ăn sáng cũng được.

Ký túc xá nữ - phòng của Phụng.
- Nhã Thanh à, cậu dậy đi! Tớ đút cháo cho cậu ăn rồi tớ còn đi học nữa – Phụng lay lay Nhã Thanh.
- Nhã Thanh, sao cậu nóng thế này? – Phụng hoảng hốt.
Nhã Thanh từ từ mở mắt ra. Nét mặt yếu ớt.
- Không được rồi! Cậu ráng chịu một chút nhé! Tớ đưa cậu đi bệnh viện – Phụng đỡ Nhã Thanh dậy.
Nhã Thanh níu tay Phụng rồi lắc đầu yếu ớt.
- Tớ… ghét… bệnh viện… Đừng đưa… tớ đến… đó – Nước mắt Nhã Thanh trào ra.
- Nhưng hình như vết thương của cậu đang hành sốt – Phụng lo lắng.
- Tớ… không sao… đâu…
- Vậy tớ đút cháo cho cậu ăn rồi uống thuốc nhé!
Nhã Thanh gật đầu yếu ớt.
Nhã Thanh ăn cháo xong rồi uống thuốc. Phụng đỡ cô nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng Nhã Thanh không hạ sốt mà còn sốt cao hơn. Cô bắt đầu chìm vào trạng thái mê sảng. Mồ hôi toát ra ướt đẫm. Mặt tái nhợt.
- Việt… Lĩnh à… tớ xin lỗi… - Nhã Thanh nói trong cơn mê sảng.
- Quỷ Vương không có ở đây đâu mà xin lỗi. Chỉ có Lê Phụng đáng yêu ở đây thôi. Cậu nên xin lỗi tớ thì đúng hơn đấy, vì cậu mà hôm nay tớ phải nghỉ học đây. Tốt nhất là cậu mau khỏe lại mà trả tiền công cho tớ đi! – Phụng lẩm bẩm trong khi đang dán miếng dán hạ sốt cho Nhã Thanh.
- Hoàng… Nam… tớ…
- Hoàng Nam là ai? Sao nghe tên giống hoàng tử của Huyền Thoại vậy? – Phụng ngẫm nghĩ.

Lớp 12a3
- Lớp trưởng, chỗ trống kia của ai? – Cô giáo dạy Lý chỉ vào chỗ trống của Nhã Thanh. Thật ra còn một chỗ trống nữa là chỗ của Lê Phụng nhưng vì Việt Lĩnh đang ngồi bàn đó nên cô không dám chỉ ^^
- Của bạn Hoàng Nhã Thanh ạ.
- Cặp sách đang ở đó mà người đâu rồi – Cô giáo chau mày.
- Dạ em không biết nữa. Từ đầu giờ đã không thấy bạn ấy đâu.
- Dám không vào lớp tiết của tôi sao? – Cô giáo nghiến răng rồi lúi húi ghi tên Nhã Thanh vào sổ đầu bàn.
- Cậu đi đâu vậy Nhã Thanh? Đến lớp rồi lại bỏ đi đâu rồi? – Việt Lĩnh nghĩ thầm.
- Chắc không phải lại bị lôi đến góc nào rồi chứ? – Việt Lĩnh lo lắng. Cậu đã định sẽ không dính vào chuyện của Nhã Thanh nữa nhưng trái tim cậu có vẻ không đồng tình với lý trí rồi. Việt Lĩnh chạy vụt ra ngoài. Cô giáo thấy vậy cũng chẳng nói gì (quen rồi)
Việt Lĩnh tìm khắp trường, 3 cái nhà kho ở 3 dãy lầu, phòng y tế, canteen, phòng thí nghiệm… tóm lại là cậu đã lùng sục không sót chỗ nào trong trường. Thật ra là sót ký túc xá nam, nữ vì Việt Lĩnh nghĩ không có khả năng Nhã Thanh đi đến đó. Gọi điện thoại thì Nhã Thanh không bắt máy (điện thoại đang để chế độ rung và bỏ trong cặp)
- Nhã Thanh à, cậu đang ở đâu vậy chứ? Nhất định không được xảy ra chuyện đâu – Việt Lĩnh lo lắng.

Hoàng Nam xin ra ngoài trong giờ học. Cậu đi xuống cầu thang bên phải rồi đi vòng qua cầu thang bên trái để đi lên lầu trở lại (Hoàng Nam học lớp 12a1, lớp đầu cầu thang bên phải). Cu cậu làm bộ như đang đi dạo nhưng thật ra là cố tình đi qua lớp 12a3 để xem Nhã Thanh có đi học không. Hoàng Nam không thấy Nhã Thanh trong lớp. Cũng không thấy Quỷ Vương đâu.
- Hoàng Nhã Thanh, xem ra gan cậu cũng to nhỉ. Qua đêm ở ngoài rồi hôm nay còn không đi học. Tôi sẽ nói với mẹ tôi cho xem (hớ, hơi tý lôi mẹ ra dọa).
- Mà Quỷ Vương cũng không thấy đâu. Không lẽ hai người họ đi cùng nhau – Hoàng Nam nghĩ thầm. Trong lòng Hoàng Nam có một con mãnh thú đang bắt đầu gầm gừ.
Chuông tan học vang lên. Chỉ 5¬’ sau, học sinh đã đổ xô ra ngoài cổng trường như bầy ong vỡ tổ. Chiều nay không lớp nào có tiết nên học sinh đều ra về. Duy chỉ còn một người ở lại. Đó là Việt Lĩnh, cậu còn ngồi lại trong lớp để đợi Nhã Thanh vì cặp của Nhã Thanh vẫn còn trong lớp.

Nhã Thanh mở mắt ra. Mọi thứ trước mắt đều không rõ lắm. Có lẽ vì cô vừa qua một cơn sốt cao nên còn mệt mỏi.
- Tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào? – Phụng hỏi.
- Tớ đỡ hơn rồi. Cám ơn cậu! – Nhã Thanh trả lời nhỏ xíu.
- Cậu ở đây một mình được không? Tớ có chút việc phải ra ngoài.
- Ừ, cậu đi đi! Mà này, không phải lại định đi lừa đảo đấy chứ? Trình độ của cậu không lừa được ai đâu. Bị tóm là xong đấy.
- Biết rồi. Không phải đi lừa đảo đâu. Đi gặp người quen. Tớ đi khoảng 2 tiếng sẽ về thôi.
- Ừ, vậy cậu đi cẩn thận nhé!
Phụng đi khỏi, Nhã Thanh nằm nhìn lơ đãng lên trần nhà. Cô nghĩ về Việt Lĩnh và cả Hoàng Nam nữa. Cô biết mình có tình cảm với cả 2 người. Nhưng đâu mới là tình yêu thật sự?
Đối với Việt Lĩnh, Nhã Thanh vừa có lỗi vừa mang ơn. Việt Lĩnh cho cô cảm giác yên tâm và tin tưởng như người nhà. Còn đối với Hoàng Nam, Nhã Thanh cảm thấy rất mơ hồ. Vừa sợ lại vừa muốn đến gần. Muốn yêu không được, muốn ghét không xong. Muốn tránh xa nhưng lại sợ mất đi.
- Đêm qua mình không về nhà, không biết cậu ấy có lo lắng cho mình không nhỉ? – Nhã Thanh lẩm bẩm.
- Mình đang mong đợi điều gì cơ chứ? Mình thừa biết cậu ấy rất hận mình mà – Nhã Thanh cười nụ cười chua chát.
- Bảo Nam à, mình đã có lỗi với cậu. Giờ lại còn có tình cảm với anh cậu, chắc cậu coi thường mình lắm đúng không?
- Mình không ngờ kết quả lại ra thế này. Mình chỉ muốn cứu sống một người, không ngờ đến cuối cùng lại hại chết 2 người. Rõ ràng mình là đứa bị nguyền rủa mà.

Tiệm cà phê Vy Vy
- Gia Hy à, cậu đợi lâu không? – Phụng vừa bước vô cửa đã vẫy vẫy tay với Gia Hy.
- Cổ tớ sắp dài ra thêm mấy gang rồi đây – Gia Hy làm bộ giận dỗi.
- Tại ông già nói nhiều quá – Phụng nói.
- Cậu đi gặp ba cậu à? Không sợ ông ta tóm cậu về nhà rồi bắt cậu đi du học sao? – Gia Hy ngơ ngác.
- Tớ vừa thương lượng với ông ấy. Cuối cùng tớ không phải đi du học nữa rồi.
- Một doanh nhân thành đạt và có tài hùng biện số 1 lại thua cậu sao?
- Đây không phải là vấn đề hùng biện giỏi hay không mà là ở khả năng.
- Ý cậu nói cậu có khả năng hơn ba cậu à?
- Thì tớ nói với ông ấy rằng nếu muốn tớ đi du học thì cũng được thôi nhưng rồi tớ cũng bị trả về sớm à. Tớ sẽ quậy nát cái trường bên đó rồi đợi người ta đá về Việt Nam để xem lúc đó ai mất mặt. Điều này tớ hoàn toàn có khả năng làm được mà. Đổi lại tớ phải về nhà ngay ngày mai.
- Cái đó gọi là uy hiếp chứ không phải thương lượng.
- Mặc kệ! Là gì cũng được. Con của chúng ta đâu? Cho tớ bế chút đi! Nhớ chết được.
- Đây này! – Gia Hy nói rồi bế chú cún Tony đang nằm trên ghế đưa cho Cát Tường.
- Con à, con ở với bố có ngoan không? – Cát Tường nựng Tony.
- Hồi hôm xém chút là thành cầy tơ 7 món rồi đấy – Gia Hy bặm môi.
- Cái gì? Là sao? – Phụng khẩn trương.
- Ờ thì… Tony hiếu động quá nên lao ra đường, xém nữa là bị xe đụng rồi. May có một cô gái lao ra cứu nó.
- Hờ, một cô gái anh hùng nhỉ. Thế cô gái ấy xinh không? Bằng tớ không?
- Hơn cậu nhiều. Tớ có xin số điện thoại này. Hôm nào tớ hẹn cho cậu gặp – Gia Hy cười nhe răng.
- Cậu giỏi đấy Vũ Gia Hy. Tony xém chút là xảy ra chuyện mà cậu còn có tâm trạng tán gái sao? – Phụng làm mặt ngầu.
- Thì tớ cũng cần có bạn gái chứ - Gia Hy nhăn nhó.
- Cậu có Tony rồi mà – Phụng chớp chớp mắt.
- Nó là con của tớ và cậu chứ bạn gái cái gì – Gia Hy chun chun mũi.
- Thì đấy. Vợ con có hết rồi mà còn muốn có bạn gái nữa à?
- Thì tớ cũng phải biết lo xa chứ. Biết đâu cậu bị ba cậu gô cổ về nhà rồi tống đi du học thì tớ phải làm sao? Khi đó tớ sẽ cô đơn lắm. Vậy nên kiếm bạn gái mới từ bây giờ đi là vừa – Gia Hy cười hỳ hỳ.
- Cậu quả là biết nhìn xa trông rộng đấy Vũ Gia Hy – Phụng gằn giọng, cô nở một nụ cười đáng sợ.
- Luật của trò chơi là có thể quen thêm người khác nếu muốn mà – Gia Hy chớp chớp mắt.
- Ờ thì được. Tùy cậu đấy – Phụng nói, giọng buồn buồn.
- Này, nhiều lúc tớ nghĩ nếu cậu không bày ra trò chơi này thì thế nào nhỉ? Nếu tớ không vô tình đọc topic của cậu và nếu tớ không đăng ký tham gia thì sẽ thế nào nhỉ? – Gia Hy làm điệu bộ ngẫm nghĩ.
- Cậu đang hối hận vì tham gia trò chơi này với tớ đấy à? – Phụng nói, giọng nói buồn hẳn đi.
- Phải, tớ đang rất hối hận đấy – Gia Hy thở dài.
- Cậu hối hận thì bỏ cuộc đi! – Phụng cố tỏ ra vui vẻ.
- Không phải dụ tớ. Mà nghĩ cậu cũng kỳ lạ quá đấy. Sao lại bày ra một trò chơi như vậy chứ. Hai người cặp với nhau như 1 cặp tình nhân thật sự nhưng không được phép yêu. Một trong 2 người hoặc cả 2 người nói yêu đối phương thì trò chơi lập tức kết thúc và sẽ không gặp lại nhau nữa. Ai bỏ cuộc sẽ phải nghe theo lời người kia trong tất cả mọi chuyện. Đã vậy trong khi tham gia trò chơi có thể quen thêm người khác nữa. Chà! Tớ thật sự không biết não cậu hoạt động ở cái tần số nào đấy.
- Cậu cũng đang cùng tớ tham gia cái trò chơi mà cậu nói là kỳ lạ đó. Não cậu rõ ràng cùng tần số với não tớ.
- Cậu bày ra trò chơi đó làm gì? Định thử thách trái tim con người à?
- Có thể.
- Cậu nguy hiểm thật!
- Vậy thì cậu bỏ cuộc đi.
- Không đời nào.
- Tớ thật sự rất hối hận vì đã tham gia trò chơi này với cậu. Nếu không tớ đã có thể nói yêu cậu rồi – Gia Hy nghĩ thầm.
- Tớ thật sự rất hối hận vì đã bày ra trò chơi này và chọn cậu làm bạn cùng chơi. Nếu không tớ đã có thể nói với cậu là tớ yêu cậu – Phụng nghĩ thầm.
Hờ! Quả là một cặp gà tồ!

- Cạch! – Phụng mở cửa phòng.
- Cậu về rồi đấy à? – Nhã Thanh nhìn Phụng, cười.
- Ừ - Phụng cười tươi.
- Trông cậu có vẻ vui – Nhã Thanh dò xét.
- Tớ vừa gặp ba, ông ấy cho tớ ở lại Việt Nam rồi – Phụng reo lên.
- Thật hả? Vậy thì tốt quá!
- Phải. Ngày mai tớ sẽ không phải sống trong căn phòng chật trội này nữa rồi. Không phải giấu mình trong bộ tóc và cái cặp kính ngu ngốc nữa. Tuyệt quá!
- Nói vậy là mai cậu sẽ về nhà à?
- Phải. Tớ nhớ nhà muốn chết đây nè. Mà tính ra cậu đúng là ngôi sao may mắn của đời tớ. Lần đầu tiên đi lừa đảo gặp cậu tớ lừa được hẳn 1 con xe. Rồi cậu mới đến đây hôm qua hôm nay tớ có thể nghĩ ra cách thắng ba tớ.
- Cái gì? Tớ là ngôi sao may mắn á?
- Phải! Cậu là ngôi sao may mắn của tớ. Tớ sẽ trả xe cho cậu. Miễn phí luôn các khoản tiền chăm sóc. Đổi lại cậu phải luôn ở bên tớ, mang lại may mắn cho tớ đấy – Phụng ríu rít.
- Tớ… - Nhã Thanh ngần ngại.
- Nhưng ngày mai tớ về nhà, tớ không thể chăm sóc cho cậu nữa rồi – Phụng chau mày.
- Không sao! Tớ đã đỡ rồi. Tớ cũng phải về nhà chứ.
- Mà gia đình cậu chuyển từ đâu tới đây?
- Tớ đến từ Sài Gòn. Chỉ 1 mình tớ thôi. Không có gia đình nào cả.
- Vậy cậu ở trọ sao?
- Ừ.
- Vậy tớ hứa sẽ đến giúp cậu bôi thuốc và thay băng mỗi ngày – Phụng nói chắc nịch.
- Tớ có băng bó gì đâu mà phải thay – Nhã Thanh ngơ ngác.
- Vì hôm qua đến giờ cậu nằm một chỗ nên không phải băng vết thương chứ đi ra ngoài không băng lại sẽ nhiễm trùng đấy. Với lại vết thương của cậu còn chảy máu nhiều lắm. Máu sẽ dây ra áo.
- Nếu vậy thì cám ơn cậu trước nhé!
- Không có gì. Cậu là ngôi sao may mắn của tớ mà.
Nhã Thanh đã quá quen với việc bị gọi là “đứa trẻ bị nguyền rủa”. Thế mà hôm nay lại có người kêu cô là “ngôi sao may mắn” của người đó. Nhã Thanh thật sự cảm thấy rất vui. Dù còn ngờ ngợ nhưng nói chung là vui ^^

1:00 AM
Thiên Thần
Hoàng Nam đang nằm trong phòng nghe nonstop. Chẳng qua là nghe cho đỡ tức thôi chứ không phải yêu âm nhạc đến mức giờ này vẫn còn nghe nhạc đâu. Tâm trạng Hoàng Nam đang rất tệ và sẵn sàng đánh người. Vì sao à? Vì đêm nay Nhã Thanh cũng không về nhà.
TRANG CHỦ NHỊP SỐNG
Nếu bạn muốn sở hữu cho mình một bản game điện thoại hot nhất hãy đến với chúng tôi , chúng tôi luôn có những bản game điện thoại mới và hot nhất trên thị trường việt nam hiện nay

Powered by XtGem- 2012
Copyright © 2012, nhipsong.sextgem.com

Game điện thoại ¬ Hình nền HD