watch sexy videos at nza-vids!

Game điện thoại hot nhất việt nam

Kho game cực đỉnh 2012
sitemap.xml
[Nhịp Sống Wap]Mang tới trải niệm tuyệt vời trên Mobile cho bạn! .
Để lướt web nhanh và không bị lỗi khi dowload Các bạn nên tải trình duyệt web di động
[Opera mini 7.0]
Chiến Thần Online - Thần Vương phục sinh (Khai mở 21/05/2013)
Chiến Thần – Bom Tấn Game Di Động, thể loại nhập vai online, cực kỳ hấp dẫn.

[TRUYỆN TRÀ SỮA] Người thầy tuyệt vời nhất


Đôi khi, khi một món quà nhiều yêu thương được gửi đến cuộc sống của bạn, thì nó thay đổi tất cả mọi thứ - hiểu biết của bạn, cảm xúc của bạn, và suy nghĩ của bạn.

Và đôi khi món quà đó đến từ trước cả khi bạn được sinh ra.

“Nó là món quà hay nhất đấy” – Bố tôi, James Sr., nói khi bế chú chó con đang vẫy đuôi rối rít trong tay. Bố bế cục bông xen lẫn màu đen, trắng, nâu, cẩn thận như thể đang bê một chiếc bình cổ quý giá.

Và mặc dù đó sẽ là chú chó của tôi, nhưng sự gắn bó được tạo ra đầu tiên giữa bố tôi và nó, vào chính ngày mà nó đến với gia đình chúng tôi.

- Mình sẽ gọi nó là Butchy nhé – Bố nói – “Cô bé” này quá mạnh mẽ, không thể đặt cho một cái tên nữ tính được đâu. Và chắc chắn nó sẽ là bạn đồng hành tốt cho con trai của chúng ta đấy.

Đứa con trai đó chính là tôi. Và Butchy là món quà từ một người bạn của gia đình – người hiểu rất rõ rằng một cậu bé sẽ cần một chú chó bên cạnh.

Mẹ tôi, Mary, lúc đó sắp sinh tôi, gật đầu đồng ý với bố.

Khi tôi được một vài tháng, bố mẹ thường xuyên để Butchy nằm cạnh tôi trong nôi, giữ ấm cho tôi và Butchy sẽ “thông báo” mỗi khi tôi ọ ẹ đòi được uống sữa hoặc thay tã.
Butchy trở thành cô bảo mẫu và là vệ sĩ của tôi. Và nó làm rất tốt. Nó giúp tôi bám vào để đứng vững khi tôi tập đi. Nó chạy theo bên cạnh tôi khi lần đầu tiên tôi tập đi xe đạp một mình. Nó sống là để đi cùng tôi.

Khi tôi lớn lên một chút, có lần bố tôi bảo: “James này, con hãy lắng nghe lời bố nhé.
Chú chó đầu tiên của con luôn là người dạy cho con nhiều nhất. Chính chú chó này sẽ để lại một dấu ấn không thể xóa đi trong cuộc sống của con, và quan trọng hơn cả, là trong trái tim con nữa”.

Cuộc sống của tôi là những trải nghiệm chia sẻ cùng Butchy – chú chó cho đi mà không bao giờ đòi hỏi phải được nhận lại. Nó bảo vệ tôi trong từng bước chân một, không hề sao nhãng nhiệm vụ của mình.

Tôi vẫn còn nhớ vào một ngày tháng 7/1957, Mặt Trời chiếu nắng nóng như thiêu đốt. Bố tôi, tôi và Butchy rời khỏi vùng an toàn của mình – tức là nhà – để tới ngó nghiêng căn nhà gỗ nhỏ của chúng tôi ở vùng núi Adirondack, ngoại ô New York.

Bố tôi dự định sẽ dùng chiếc xe máy kéo nhỏ màu xanh để cắt cỏ cho cánh đồng ngô rộng thênh thang bao quanh khu đất của chúng tôi. Tôi và Butchy thì có kế hoạch câu cá ở nhánh sông gần đó.

Trong khi tôi và Butchy đang ngồi trên một tảng đá lớn để chờ cá thì chợt Butchy nhổm dậy, sủa ầm ỹ.

- Gì đấy, cô bạn? – Tôi hỏi.

Butchy quay đầu hướng về cánh đồng ngô, rồi quay lại phía tôi và lại sủa không ngừng. Tôi loay hoay đứng lên trên tảng đá và Butchy ngậm vào cổ tay tôi – một cách mà nó luôn làm khi muốn tôi đi theo.

Butchy lao về phía đồng cỏ, còn tôi chạy theo, nhưng Butchy giữ tốc độ để tôi không bị mất dấu nó.

Tôi cũng đã bỏ lại đồ câu trên tảng đá, và đang chạy nhanh hết mức có thể. Khi chúng tôi đến phía bên kia cánh đồng ngô, nơi bố tôi cắt cỏ, thì chúng tôi nhìn thấy chiếc xe máy kéo màu xanh sáng đổ nghiêng sang một bên, với cái bánh sau to tướng màu đen vẫn còn đang quay chầm chậm trên không.

Chân trái của bố tôi bị kẹt dưới một cái bánh xe và bố không thể rút ra được.

- Butchy – Tôi hét lên - Ở lại đây với bố. Nằm xuống cạnh bố đi, đừng để bố ngất xỉu.

Butchy lập tức làm theo và bắt đầu liếm vào mặt bố để bố chú ý đến nó.

Tôi chạy bộ nửa dặm đến trang trại của hàng xóm. Bác hàng xóm cũng vội vã đi theo tôi và cùng nhau, chúng tôi nhấc được chiếc xe máy kéo lên, trong khi tôi và Butchy kéo bố tôi ra.

Chúng tôi dành cả đêm hôm đó ở trên núi để bố nghỉ ngơi. Câu chuyện này cũng không bao giờ được tiết lộ với mẹ tôi. Nó luôn là bí mật nho nhỏ của chúng tôi – giữa ba người đàn ông và một cô bạn có bốn chân. Đó là một trong số rất ít các bí mật mà bố tôi không bao giờ nói cho mẹ.

Một buổi sáng mưa và lạnh năm 1965, Butchy đã dạy tôi bài học khó khăn nhất về tình yêu – đó là đôi khi, yêu thương là nói tạm biệt, là để cho đi. Butchy đã nhiều tuổi (so với loài chó, tất nhiên), chịu đau nhiều do bệnh, và bác sĩ nói chỉ có thể tiêm cho nó một mũi để nó chìm vào giấc ngủ dài, khỏi đau đớn nữa.

Sáng hôm đó, bố tôi dậy sớm hơn nhiều so với cả nhà. Khi tôi dậy, đĩa thức ăn của Butchy vẫn để ở đúng chỗ cũ, vẫn có thức ăn, còn bố tôi đã uống hết một bình cà-phê lớn.

Bố cố gắng nhưng không thể giấu được đôi mắt ướt đỏ hoe – đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy bố tôi khóc. Có lẽ vì hôm nay là một ngày khác biệt, một ngày mà bố cũng mất đi một người bạn. Bố nói nhỏ với tôi:

- Nếu con muốn, con có thể ra chào tạm biệt Butchy trước khi bố chôn nó ở vườn sau, dưới gốc cây lê (đây là nơi Butchy thích giấu những mẩu xương). Bây giờ nó vẫn đang nằm trong nhà của nó.

Vị bác sĩ thú y, theo lời hẹn của bố tôi, đã đến từ tờ mờ sáng và Butchy đã chết. Nước mắt tràn xuống má tôi, từng giọt nước như xé tan trái tim tôi ra từng mảnh nhỏ.

Tôi chạy lên gác mái - ở tuổi đó, thì theo tôi, gác mái là nơi cao nhất trong nhà, là nơi gần với Thiên Đường nhất mà tôi có thể tới. Ở đó, nhìn xuyên qua cửa sổ nhiều sương mù, ngước lên bầu trời, tôi thì thầm với người bạn tốt nhất của mình: “Tạm biệt, Butchy”.

Và mãi mãi, bố tôi, cùng với cục bông xù nhỏ màu trắng, đen và nâu – người bạn thân đầu tiên của tôi đó, là hai người thầy tuyệt vời nhất mà tôi từng có trong đời.


TRANG CHỦ NHỊP SỐNG
Nếu bạn muốn sở hữu cho mình một bản game điện thoại hot nhất hãy đến với chúng tôi , chúng tôi luôn có những bản game điện thoại mới và hot nhất trên thị trường việt nam hiện nay

Powered by XtGem- 2012
Copyright © 2012, nhipsong.sextgem.com

Game điện thoại ¬ Hình nền HD